Vương Khả tức khắc tức muốn hộc máu nói.
Cha vợ này căn bản là không nghĩ sẽ gả U Nguyệt cho ta ư?
- Lấy Quỷ Thần Kiếm, giúp U Nguyệt đăng cơ, quả thực không phải chuyện dễ dàng, ai biết ngươi lại làm được một lèo như thế, cha ta hẳn là đang khảo nghiệm ngươi.
Khương Bính nhíu mày nói.
- Đánh rắm! Cái này mà là khảo nghiệm sao? Cái này là làm khó!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ! Dù sao nếu ngươi còn nói xấu cha ta nữa, ta sẽ mách cha ta biết!
Khương Bính trừng mắt nói.
Vương Khả méo mặt, cha vợ này lừa ta thì cũng thôi đi, ta nói có hai câu mà thôi, ngươi còn muốn mách lẻo?
- Khương Bính, có phải ngươi rảnh quá đúng không? Thống trị một quốc gia có nhiều chuyện cần làm như thế, ngươi còn có thời gian đến đây nói nhảm với chúng ta?
Vương Khả đâm chọt.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, Khương Bính đã lập tức nổi giận lôi đình.
- Vương Khả, các ngươi còn có mặt mũi nói ta? Mẹ nó, ta chỉ là Thi Quỷ quốc sư mà thôi, hai người các ngươi mới là chủ yếu, vậy mà lại quăng mọi chính sự cho ta xử lý, ta mẹ nó mỗi ngày vội đến chân không chạm đất, các ngươi thì ngày ngày ăn chơi đàng điếm, ngươi còn có mặt mũi nói ta? Rốt cuộc ai mới là Nhân Hoàng? Ta chỉ là một quốc sư thôi! U Nguyệt, sao ngươi không đi xử lý chút chuyện chứ?
Khương Bính tức khắc tức giận nói.
Ú Nguyệt lập tức đỏ mặt.
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Khương Bính:
- Kiếm việc cho ngươi làm ngươi còn không hài lòng? Ngươi có lương tâm hay không?
Mẹ nó, nếu U Nguyệt ngày ngày xử lý chính sự, làm gì còn thời gian hôn hôn với ta? Ngươi có bệnh không? Ngươi có thấy ông chủ công ty nào ngày ngày xử lý nghiệp vụ công ty không? Còn không phải là giao cho phó giám đốc xử lý, mà mình thì bồi tiểu tình nhân du sơn ngoạn thủy! Ngươi còn không phải là phó giám đốc sao? Còn có mặt mũi tới oán trách?
- Cái gì mà không lương tâm? Nàng là Nhân Hoàng, ta chỉ là quốc sưi Khương Bính trừng mắt nói.
- Lúc trước không phải ngươi muốn làm quốc sư à? Ngươi nhìn cha của Tây Môn Tĩnh, Tây Môn Thuận Thủy đi, không phải một mình ông ấy xử lý tốt tất cả chính vụ ư? Sao ngươi lại làm không được?
Vương Khả trừng mắt nói.
Khương Bính đen mặt:
- Ngươi cảm thấy hai chuyện này giống nhau sao?
- Sao lại không giống nhau? Địa vị quốc sư này của ngươi chẳng phải không khác chức thừa tướng là mấy à? Dưới một người trên vạn người! Hơn nữa, ta với U Nguyệt đều mặc kệ Thi Qủy hoàng triều, giao cho ngươi xử lý là đang tín nhiệm ngươi, rèn luyện ngươi! Không phải trước kia ngươi vẫn muốn làm nên một phen sự nghiệp chứng minh bản thân sao? Hiện tại tạo điều kiện cho ngươi, ngươi lại cả ngày oán giận, ngươi có làm được đại sự không thế?
Vương Khả trừng mắt nói.
Khương Bính phân bua:
- Nhưng ta đâu có nghĩ các ngươi trực tiếp quẳng gánh giữa đường đâu! Ta sắp mệt như chó rồi!
- Đây chẳng phải là đang khảo nghiệm năng lực ngươi à? Người trẻ tuổi phải chịu được áp lực công việc! Chút chuyện nhỏ này còn làm không xong, sau này làm thế nào gầy dựng sự nghiệp càng lớn hơn? Coi như bắt đầu tích lũy kinh nghiệm, sau này khi ngươi tự lập quốc cũng không đến mức luống cuống tay chân nữa.
Vương Khả khuyên nhủ.
Khương Bính đen mặt nhìn Vương Khả, không phải là ta mệt không chịu nổi, mà là ta thấy hai người các ngươi ngày nào cũng nhàn tàn ăn chơi, ta không thoải mái! Dựa vào cái gì chứ?
- Nhìn cái gì mà nhìn? Lúc trước ngươi muốn tranh đoạt Nhân Hoàng, liền không suy xét đến việc, ngày nay sẽ phải bận rộn như thế nào sao? Ngươi nhìn U Nguyệt đi, nàng đối với ngươi thật tốt, ở Thi Quỷ hoàng triều căn bản không xem ngươi như người ngoài, quyền lợi gì cũng đều giao cho ngươi, đi đâu có được món hời này chứ? Ngươi nên thấy đủ.
Vương Khả an ủi.
- Ta tình nguyện không cần quyền lợi lớn như vậy, dựa vào cái gì mà ta phấn đấu, ngươi hưởng phúc?
Khương Bính oán giận.
- Bởi vì bản lĩnh của ta lớn hơn ngươi.
Vương Khả ung dung đáp.
- Ngươi hơn cái rắm!
Khương Bính mắng to.
- Không phải sao? Ngươi xử lý chuyện triều chính của Thi Qủy hoàng triều, công việc bề bộn, ngươi cho rằng chuyện của Thần Vương công ty ta ít lắm? Thần Vương công ty của ta mở bao nhiêu công ty chi nhánh ở Chính Ma lưỡng đạo, Thần Vương ngân hàng mở ở các quốc gia, còn có việc xây dựng khu công nghiệp Thần vương, phát hành Thần Vương tệ, nghĩ cách cứu viện tội phạm Chính Đạo, bán chân nguyên huyết... còn nữa, ta có trách nhiệm của Hồng Liên Thánh Sứ, trách nhiệm của Lễ Bộ thị lang, trách nhiệm của Đại Chiến Thần, những chuyện đó so với những chuyện ngươi phải xử lý còn nhiều hơn! Ta có than mệt mỏi bao giờ sao?
Vương Khả nói.
Khương Bính đen mặt:
- Ngươi quản nhiều chuyện như vậy sao? Ta chỉ thấy ngươi ngày ngày cùng U Nguyệt kêu la thảm thiết trong hậu cung, ngươi chẳng làm gì hết!
- Nói ngu lắm, ta mà không làm, những việc đó sao hành động suôn sẻ được?
Vương Khả phản bác.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là có một đám thuộc hạ giúp ngươi, cho nên...... !
Khương Bính nhíu mày nói.
- Cho nên ngươi còn không nhìn ra ngươi chưa được chỗ nào sao?
Vương Khả hỏi.
- Cái gì?
- Làm việc là phải dùng đầu óc! Phải biết dùng người! Không nên chuyện gì cũng mó tay vào làm, nếu tự làm hết ngươi sẽ mệt như chó! Ngươi nhìn ta đi, ngươi cảm thấy ta thích ý, cho nên ngươi ghen ghét! Sao ngươi không ghen ghét cha ngươi đi? Cha ngươi ngày ngày lãng du bên ngoài, cũng đâu thấy hắn xử lý không tốt chuyện triều chính đâu? Có thấy việc nào không ổn đâu?
Vương Khả trừng mắt nói.
Khương Bính tức giận ấp úng.
Nói tóm lại, đều là lỗi của ta?
- Được rồi, nói vậy mấy lời ta vừa nói đã chạm đến linh hồn ngươi rồi, ta cũng sẽ không nhiều lời với ngươi nữa, ngươi cũng đừng quấy rây ta và U Nguyệt ở bên nhau nữa, các ngươi đi chỗ khác chơi đi.
Vương Khả tức khắc đuổi người.
Gương mặt Khương Bính co rút một trận, Tây Môn Tĩnh càng là câm nín không biết nói gì, chỉ có U Nguyệt nữ hoàng bên cạnh vẫn luôn che miệng cười không ngừng.
- Còn nữa, Tây Môn Tĩnh, ngươi lại đi nói với cha ngươi đi, bảo hắn hắn dùng biện pháp của mình truyền tin cho Thiện Hoàng, nếu thật sự không nghĩ được chuyện thứ ba thì cũng đừng nghĩ nữa, ta với U Nguyệt vốn là trời sinh một đôi, mau trừ Tử La Tiên Y kia đi.