Vương Khả buồn bực nói.
Thần sắc Tây Môn Tĩnh lập tức trở nên cổ quái:
- Hôm nay ta tới đây là muốn nói, Thiện Hoàng sắp trở lại.
- Cái gì? Đã trở lại?
Vương Khả kinh ngạc.
- Hừ, chắc ngươi còn chưa biết, ban nãy cha phái người tới truyền tin bảo các ngươi cùng đi Thiện Thần đô.
Khương Bính đắc ý nói.
- Cái gì? Có ý gì? Cha vợ của ta đã trở lại, hắn suy nghĩ thông rồi?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, kích động nói.
- Cha bảo ta về?
Ú Nguyệt cũng tò mò nói.
- Đúng vậy, cha bảo ngươi đã kế thừa ngôi vị hoàng đế của Thi Qủy hoàng triều, cũng không biết mời một đám Nhân Hoàng của Chính Đạo đến xem lễ, thật mất thể thống.
Khương Bính trầm giọng nói.
- A?
U Nguyệt có chút lo lắng.
- Một đám Nhân Hoàng Chính Đạo? Sao phải mời bọn họ? Nhỡ bọn họ tới gây sự thì làm sao bây giờ? Cha vợ của ta căn bản là không hiểu rõ tình hình trong nước! Hắn cho rằng Thi Qủy hoàng triều giống Đại Thiện của hắn?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Hừ, biết là ngươi sẽ nói vậy mà, cha nói hắn đã an bài mời một đám Nhân Hoàng Chính Đạo, sẽ gặp mặt ở Thiện Thần đô, bảo U Nguyệt lộ diện, các Nhân Hoàng cùng cử hành một hội đàm, dẫu sao Chính Đạo Ngũ Đại Hoàng Triều Liên Minh không thể thật sự không có liên hệ gì được!
Khương Bính trầm giọng nói.
- Cũng tốt, Chính Đạo Ngũ Đại Nhân Hoàng, ngoại trừ Thiện Hoàng thì ba người còn lại ta chưa từng gặp qua, không biết có làm khó dễ cho U Nguyệt nhà ta hay không.
Vương Khả nhíu mày nói.
- Cha ta ở đây, ai dám khó dễ?
Khương Bính trừng mắt nói.
- Cha ngươi nói lúc nào?
Vương Khả hỏi.
- Tháng sau đi!
Khương Bính nói.
- Tháng sau?
Vương Khả đột nhiên đứng lên.
- Làm sao vậy? Sao ngươi kinh ngạc như thế?
Khương Bính nghi hoặc hỏi.
- Tháng sau? Tháng sau tốt lắm! Bên ngoài Thiện Thần đô, khu công nghiệp Thần Vương số một đã hoàn thành, khu du lịch suối nước nóng cũng xây dựng xong, đúng lúc khu công nghiệp Thần Vương số một của ta cần cử hành lễ khai trương. Thời gian tốt như thế, không bằng mời đám Nhân Hoàng đi cắt băng khánh thành giúp ta?
Tây Môn Tĩnh, Khương Bính há hốc mồm nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi có bệnh không? Một đám Nhân Hoàng là thân phận thế nào? Mẹ nó ai lại thèm đi cắt băng cho cái hiệu buôn rách nát của ngươi? Không phải đầu bị chập mạch đấy chứ?
Khương Bính trừng mắt nói.
- Ngươi thì biết cái gì! Khu du lịch suối nước nóng của ta vô cùng thoải mái, mọi người còn có thể đi ngâm suối nước nóng!
Vương Khả phản bác.
Khương Bính đen mặt, mẹ nó, người ta là Nhân Hoàng, còn có thứ gì mà chưa từng hưởng thụ qua? Một hai cứ phải đi cái khu du lịch suối nước nóng rẻ rách của ngươi ngâm suối nước nóng chứ? Ngươi nghĩ Nhân Hoàng đều không có việc gì làm à?
- Một tháng hay lắm, chẳng những có thể bắt kịp thời gian khai trương khu công nghiệp Thần Vương số một của ta, còn có thể bắt kịp hoạt động Siêu Cấp Nữ Tiên, thật là tiện lợi! Cha vợ này của ta đúng là biết chọn thời gian mà! A Bính, ngươi giúp ta hẹn trước với cha vợ một chút, ta muốn gặp hắn, vừa vặn gặp để hỏi luôn kiện sính lễ thứ ba là cái gì, ta làm cho xong sớm một chút, thì có thể trừ khử được Tử La Tiên Y đáng ghét kia. Mau! Mau!
Vương Khả thúc giục Khương Bính.
Khương Bính nhìn bộ dáng vội vàng của Vương Khả, ánh mắt tối sầm. Mẹ nó, ta giúp ngươi hẹn trước cha ta? Thành toàn cho các ngươi, cái đôi cẩu nam...... ? Ách, không đúng, U Nguyệt là vô tội, không thể nói như vậy. Dù sao cũng là ý đó! Để ngươi được như ý? Nằm mơ!
Thiện Thần đô, bên trong hoàng cung.
Vương Khả, Khương Bính ngồi ở chỗ kia uống trà, dường như đang đợi chờ cái gì.
- A Bính, khi nào cha ngươi mới triệu kiến chúng ta? U Nguyệt cũng đi cả nửa ngày rồi, rốt cuộc có bao nhiêu lời muốn nói chứ?
Vương Khả nhíu mày nhìn Khương Bính.
- Ngươi hỏi ta, sao ta biết? Có bản lĩnh thì tự ngươi đi mà hồi!
Khương Bính trừng mắt đáp.
Mẹ nó, A Bính? Ngươi kêu cũng trơn miệng lắm nhỉ? Cũng trách ta vì sao lúc trước lại đánh cuộc với ngươi, bảo ngươi là Nguyên Anh cảnh không đủ tư cách kêu, Nguyên Thần cảnh mới có thể, thế là ngươi đạt được Nguyên Thần cảnh. Phải chăng khi ấy ngươi đã đào sẵn hố chỉ chờ ta nhảy vào?
- Haizzz, cũng thật là, gần đây Bất Giới La Hán lại bế quan, thành ra ngươi mới đi cùng ta tới Thiện Thần đô.
Vương Khả tỏ ra chán nản nỏi.
- Ta đi cùng các ngươi tới đây thì sao chứ?
Khương Bính bực bội hỏi.
- Ngươi cùng ta là không an toàn, nhõ đâu có người đánh lén ta thì phải làm sao?
Vương Khả nhíu mày nói.
Khương Bính trợn mắt:
- Ngươi xem đây là nơi nào? Nơi này là Thiện Thần đô! Ai dám đánh lén ngươi chứ? Cha ta còn đang ở đây đấy!
- Ngươi không hiểu, gần đây mí mắt ta cứ máy liên tục, cảm giác có người đang muốn nhằm vào ta, không nói đâu xa, đại ca ngươi kia!
Vương Khả nói.
Khương Bính đen mặt nhìn về phía Vương Khả, có bản lĩnh ngươi nói luôn trước mặt đại ca ta đi, ngươi nói với ta để làm gì chứ?
- Còn nữa, sau này không được gọi ta là A Bính, ta không thích!
Khương Bính trừng mắt nói với Vương Khả.
Vương Khả còn chưa kịp mở miệng, ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến tiếng nói:
- A Bính, thì ra ngươi ở đây?
Giọng nói xuất hiện quá đột ngột, khiến khí thế hùng hổ mà Khương Bính vất vả lắm mới tạo ra được lập tức sụp đổ, hắn căm tức nhìn ra ngoài đại điện.
- Xem, cũng đâu phải một mình ta kêu như thế đâu, cũng có người khác kêu kìa! Ngươi rối rắm cái gì chứ, thân quen với ngươi mới kêu ngươi là A Bính, bộ ngươi không thấy thế sao?
Khương Bính tức tối quay mặt đi, không thèm để ý tới Vương Khả nữa.
Ngay lúc đó, một nam tử chậm rãi đi từ ngoài đại điện vào đây, một thân long bào màu xanh lá, thần sắc uy nghiêm, khí thế bất phàm, vừa tới nơi đã tò mò đánh giá Vương Khả, ánh mắt có ý nghiền ngẫm.
- Ngươi chính là Vương Khả?
Nam tử mặc long bào màu xanh lá hiếu kỳ hỏi.
- Ngươi là ai?
Vương Khả hỏi ngược lại.
- A Bính không nói với ngươi sao?
Nam tử kia cười nói.
- Nhị, nhị ca?
Khương Bính thần sắc cổ quái nói.
- Nhị ca? Nhị thái tử của Đại Thiện hoàng triều, Khương Ất?