Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1696 - Chương 1697: Minh Vương Chỉ Tâm

Chương 1697: Minh Vương chỉ tâm

Tử Liên Thánh Sứ đứng trên không trung, trầm mặc một hồi lâu, các ngươi bị bệnh tâm thần, không phải đuổi giết ta sao? Ta thả chậm tốc độ chờ các ngươi, các ngươi cũng mất dấu? Con mẹ nó, hôm nay chết mất hai phân thân, chết vô ích?

Âm Sơn!

Nhân tộc có thể cùng nguyên thần hợp nhất, nguyên thần càng mạnh, hình thể càng lớn. Yêu tộc lại có thể trực tiếp tự mình biến lớn thân hình.

Ở Âm Sơn sơn mạch, Hổ Hoàng cao năm mươi trượng, đại chiến với hai Như Lai phật tổ.

Cự đại trùng kích, hủy thiên diệt địa, vô số yêu loại, động vật gần đó hoảng hốt chạy trốn, giờ khắc này, ngay cả quân đội hai triều gần đó đều không có đến đây ngăn cản.

Ngăn cản cái gì? Hai cường giả Hoàng cấp chiến đấu, đến chính là chịu chết, huống chỉ, bọn họ đánh xong liền đi, cũng không phải xâm lược, tự nhiên không có lên trước.

Vương Khả và U Nguyệt lặng lẽ bay đến một ngọn núi dưới Âm Sơn, thu liễm khí tức nhìn chiến đấu xa xa.

- Hai Như Lai phật tổ, có thể đè đánh Hổ Hoàng? Hổ Hoàng đánh nhau, không góp sức! Uổng cho ta còn tưởng rằng bọn họ có thể đánh chia năm năm, tới một lưỡng bại câu thương, đây coi là cái gì?

Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.

~ Tin tức hơn hai tháng này, bọn họ không kém bao nhiêu, nhưng, lần này Tử Liên Nhân Hoàng đã nổi điên, liều mạng xuất thủ, cho nên chiếm thượng phong, Đại Nhật Như Lai rất mạnh, phân thân của hắn cũng là Đại Nhật Như Lai, hai Đại Nhật Như Lai cũng không phải Hổ Hoàng có thể ứng phó!

U Nguyệt gật đầu một cái.

- Oanh!

Liên thấy, Hổ Hoàng bị hai Như Lai phật tổ đánh bay ra ngoài, ngã vào một ngọn núi.

- Muốn ngươi lừa gạt trãm! Trẫm bình sinh hận nhất có người lừa gạt trẫm! Lừa gạt trẫm một lần còn chưa đủ, ngươi còn muốn lừa gạt trẫm lần thứ hai?

Đại Nhật Như Lai quát.

- Ta không có, con mẹ ngươi phải thế nào mới có thể tin tưởng ta? Ta cũng muốn Vương Khả chết, ngươi để ta giết Vương Khả cho ngươi xem, ngươi để cho ta giết Vương Khả đi, con mẹ nó bệnh tâm thần, không thể nghe ta giải thích sao?

Hổ Hoàng bi phẫn mắng.

- Tử Liên Thánh Sứ sẽ lừa gạt trẫm?

Đại Nhật Như Lai lạnh giọng nói.

- Hắn đang lừa ngươi!

Hổ Hoàng bi phẫn nói.

- Ngươi đánh rắm, trẫm không tin hắn, tin tưởng ngươi?

Đại Nhật Như Lai quát.

- Tại sao không để cho ta giết Vương Khả?

Hổ Hoàng trợn mắt nói.

- Ngươi giết Vương Khả, có thể chứng minh ngươi không hợp tác với Vương Khả sao? Cũng không thể! Thậm chí, ngươi còn có thể vì bảo hộ Vương Khả, mang theo hắn chạy trốn! Ngươi cho rằng trẫm sẽ còn tin tưởng ngươi? Lại nói, Vương Khả, trẫm sẽ bắt lấy hắn, sẽ chậm chậm xử tử lăng trì, về phần ngươi, trẫm hận ngươi hơn cả hận Vương Khả! Ngươi là hảo huynh đệ của Vương Khả?

Trẫm hôm nay sẽ làm thịt hảo huynh đệ Vương Khả của ngươi!

Đại Nhật Như Lai dữ tợn nói.

- Ta không có quan hệ với Vương Khả, ta không phải hảo huynh đệ của hắn!

Hổ Hoàng bi phẫn quát.

- Trẫm không tin!

Đại Nhật Như Lai quát.

- Ẩm ầm!

Đại chiến vẫn đang tiếp tục, hai đại Như Lai vây đánh Hổ Hoàng, Hổ Hoàng hiện tại tràn ngập nguy hiểm, đồng thời trong lòng tràn đầy bi phẫn, con mẹ nó, chuyện là thế nào?

- Như Lai Thần Chưởng, giết!

Hai Như Lai quát.

- Oanh !

Hổ Hoàng bị đánh rơi xuống đất, một ngọn núi bị đánh sập lần thứ hai, Hổ Hoàng miệng phun máu tươi, một cây răng bị vỡ.

- Hổ Hoàng, ngươi thật ương ngạnh, lại đến!

Đại Nhật Như Lai lạnh giọng nói.

Hổ Hoàng nhìn răng hổ vỡ nát, sắc mặt cực kỳ khó coi, Hổ Hoàng cũng biệt khuất khó chịu, mình bị đánh đập hơn hai tháng còn chưa đủ, hôm nay sắp bị đánh chết sao?

Quay đầu, Hổ Hoàng nhìn về phía hai Như Lai, vẻ mặt bi phẫn.

- Bản hoàng muốn hảo hảo giải thích cho ngươi, ngươi không nghe, vậy thì đừng có trách ta, Tử Liên Nhân Hoàng, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi? Mẹ nó, hơn hai tháng này, cũng là ta nhường ngươi, hôm nay vừa vặn đi tới Âm Sơn, vậy cũng chớ trách ta, ta lúc đầu không muốn bại lộ, là ngươi bức ta!

Hổ Hoàng dữ tợn nói.

- Bại lộ cái gì? Ngươi còn có thể cản trẫm hay sao?

Đại Nhật Như Lai khinh thường nói.

Hổ Hoàng chậm rãi bò lên, đột nhiên ngửa đầu gầm thét.

- Rống!

Dưới tiếng rống to, bầu trời đột nhiên toả ra mây đen dày đặc, âm khí cuồn cuộn từ Âm Sơn bay lên cao, tụ tập thành một đám mây đen dày đặc, che khuất bầu trời, lập tức, thiên địa tối sầm.

- Hô phong hoán vũ, thôn vân thổ vụ? Chỉ có chút thủ đoạn này?

Hai Đại Nhật Như Lai khinh thường nói.

- Vạn yêu phong ấn, mở!

Hổ Hoàng rống to một tiếng.

Chỉ thấy, âm khí trên bầu trời tụ tập mây đen, đột nhiên ngưng tụ thành một đoàn, từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đụng vào đại địa.

- Oanh] Âm Sơn tứ phương chấn động, tiếp theo, giống như Âm Sơn xuất hiện ánh sáng lam sắc trùng thiên. Chỉ thấy, bên trong dãy núi Âm Sơn có mấy chục tòa đại sơn, đang chậm rãi xoay tròn, vòng quanh một vòng xoay tròn, giống như đại địa đang chuyển động.

- Những sơn phong kia đang quay vòng?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Là phong ấn, phong ấn được mở ra? Vạn yêu phong ấn? Giống như là Yêu tộc phong ấn?

U Nguyệt hiếu kỳ nói.

- Hô!

Phong ấn mở ra, mấy chục tòa núi lớn vòng quanh lẫn nhau, bỗng nhiên xông ra vô số Âm Quỷ chỉ khí, những Âm Quỷ chỉ khí vừa ra, lần thứ hai che khuất bầu trời, che đậy thiên địa, toàn bộ thiên địa biến thành âm trầm.

Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là trong phong ấn, Vương Khả và U Nguyệt chợt nhìn thấy vô số long đầu.

Có năm trăm đầu rồng, lại là năm trăm đầu đại địa long mạch, đang xoay quanh ở trung tâm.

- Đại địa long mạch?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Còn có cương thi, thật nhiều cương thi?

Ú Nguyệt cũng kinh ngạc nói.

Lại nhìn thấy, năm đầu long mạch tụ ở trung tâm, cạnh ngoài năm trăm đầu long có một đám cương thi quỳ, giống như đang tế bái vật ở trung tâm.

- Khí tức thật âm trầm, đây là cái gì?

Hai Đại Nhật Như Lai kinh ngạc nói.

- Tử Liên Nhân Hoàng, là ngươi bức ta, đừng trách ta! Bằng vào máu ta làm tế, mời Minh Vương giáng lâm nhân gian, Tịnh Thết Hổ Hoàng hét lớn một tiếng.

Tiếp theo, Hổ Hoàng bỗng nhiên xé rách cánh tay của mình, lập tức, đại lượng hổ huyết bay thẳng ra, tiến vào vị trí trung tâm, ở vị trí trung tâm, có một quả cầu lam sắc. Năm trăm đầu long vờn quanh, vô số cương thi cung bái, giống như đang khẩn cầu.

Bình Luận (0)
Comment