Vẻ mặt Vương Khả khẽ động.
- A, ai sẽ nguyện ý chứ? Ta có thể nói cho ngươi biết, sau khi ma chủng và linh hồn ý thức ngươi dung hợp, sẽ từ từ thay đổi ý chí của ngươi, khiến ngươi trở thành một người khác! Ngươi nguyện ý để linh hồn dung hợp với ma chủng sao?
Nhiếp Thanh Thanh hỏi.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, nói đùa cái gì vậy, sau khi dung hợp cùng ma chủng, ta không phải ta nữa? Thì làm sao ta có thể đồng ý?
- Sau khi dung nhập ma chủng, sẽ khiến cho thân thể ngươi có sức sống mãnh liệt, nhiều khi, có thể hồi sinh người sắp gặp tử vong! Có người không muốn chết, sẽ chọn thỏa hiệp với ma chủng!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích.
- Ta hiểu tại sao lúc trước, cháu trai Nhiếp Thiên Bá của ngươi khởi tử hoàn sinh rồi, là vì khi hắn còn chưa ngỏm củ tỏi, ma chủng đã nhập thể, hắn dung hợp với ma chủng, ma chủng giúp hắn phục sinh?
Vẻ mặt Vương Khả khẽ động.
- Đúng vậy, một khi nhập ma, sẽ không còn là người, ha ha ha, Nhiếp Thiên Bá không còn là người, ta? Ta cũng không còn là người!
Nhiếp Thanh Thanh lộ ra dáng vẻ khóc thảm.
- Nhiếp điện chủ, ta thấy ngươi bây giờ và lúc trước không có gì khác biệt? Ngươi vẫn là ngươi!
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ta vẫn là ta? Ha ha, rất nhanh sẽ không phải!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
- Không đúng, ta thấy Chu Hồng Y, hắn đã nhập ma hơn trăm năm rồi, hắn vẫn là hắn mà?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Hắn vẫn là hắn? Không, hắn đã sớm không phải hắn!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
- Có sao?
- Trước kia hắn cứu người, hiện tại, hắn ăn thịt người! Ăn thịt người, ngươi biết không?
Toàn thân Nhiếp Thanh Thanh run rẩy nói.
- Ăn thịt người? Có thể không ăn mà!
Vương Khả nghi ngờ nói.
- A, ha ha ha ha, đây là lời buồn cười nhất mà mấy ngày qua ta nghe được! Nào có tà ma không ăn thịt người chứ?
Nhiếp Thanh Thanh cười khổ nói.
- Tại sao phải ăn thịt người chứ?
Vương Khả vẫn không hiểu như cũ.
- Không phải chúng ta nguyện ý ăn, mà là bản năng, loại bản năng này đến từ sâu trong linh hồn tà ma, chúng ta cũng không cách nào khống chế bản thân, thật giống như hiện tại, ta nhìn thấy ngươi, ta chỉ muốn ăn ngươi, toàn thân ta khô nóng khó nhịn, ta muốn ăn thịt người, ta muốn ăn ngươi, rống!
Bỗng nhiên Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Vương Khả lộ ra hai cái răng nanh.
Bộ dạng dữ tợn, răng nanh huyết sắc và tiếng gào kia khiến Vương Khả không tự chủ lùi lại một bước, đồng thời trong tay nắm chặt phi kiếm, vẻ mặt đề phòng, nghi ngờ nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.
Mắt Nhiếp Thanh Thanh đỏ bừng, áp chế dục vọng của mình, hai cái răng nanh thật dài rút về trong miệng.
- Nhìn thấy không? Đây chính là ma tính, bản tính tà ma vốn là uống máu ăn thịt người! Đây là bản năng dục vọng, ha ha ha, ha ha ha, ta cũng có một ngày trở thành ma? Ta cũng không áp chế được dục vọng muốn ăn thịt người?
Con ngươi Nhiếp Thanh Thanh đỏ bừng, ươn ướt.
- Ăn thịt người? Không kìm lòng được, không thể khống chế muốn ăn thịt người?
Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi nói.
- Không sai, ta kiềm chế bản thân rất lâu, nhưng săp đến đêm trăng tròn rồi, ta sắp không áp chế nổi loại bản năng này của ta nữa, ma tính của ta sẽ phát tác, trong đầu chỉ có một cái suy nghĩ, ăn thịt người! Ăn người xong, ta mới có thể thanh tỉnh lại, đây là giai đoạn mỗi một người nhập ma cần phải trải qua, nếm qua một lần, ta sẽ thanh tỉnh thời gian dài, nhưng theo thời gian trôi qua, loại dục vọng ăn thịt người này sẽ tăng thêm, mỗi khi đến đêm trăng tròn, loại dục vọng ăn thịt người này sẽ trở lên mãnh liệt! Ăn thịt người sẽ có tội nghiệt, chân khí tà ma bởi vì tội nghiệt bao khỏa nên hiện ra ma khí màu đen, đây chính là ma, một loại tồn tại đối lập với con người, một loại chủng vật mới, một loại sinh vật có thể lấy ăn thịt người làm gốc, đây chính là ma! Tà ma!
Nhiếp Thanh Thanh lộ ra một cỗ tuyệt vọng.
Vương Khả nghe Nhiếp Thanh Thanh miêu tả, lộ ra vẻ kỳ quái, tại sao tà ma lại giống mấy tên nghiện trên ti vi vậy? Qua mỗi một đoạn thời gian người nghiện sẽ phát tác, cần hút thuốc phiện vào, mới có thể khôi phục. Mà tà ma cũng gần như thế, không, rất tàn nhẫn, bọn họ muốn ăn thịt người?
- Ăn thịt người? Rút sạch máu tươi và chân nguyên của người, rút đến khi người kia chết, như vậy tà ma sẽ thoải mái, có thể thanh tỉnh, tu vi càng có thể nhanh chóng tăng tiến, đây chính là tà ma! Hơn nữa sẽ thích loại cảm giác này. Tà ma rất thích ăn tu chân giả chính đạo! Còn tu chân giả tru ma lấy công đức! Cho nên, chính đạo, ma đạo, vĩnh viễn không có khả năng cùng tồn tại, không chết không thôi! Ngươi nói, ta còn về Thiên Lang Tông được sao?
Nhiếp Thanh Thanh cười khổ nói.
Vương Khả nhíu mày, trầm tư một hồi.
- Ngươi còn cảm thấy, ta và Chu Hồng Y là người sao?
Nhiếp Thanh Thanh cười khổ nói.
Vương Khả trầm ngâm chốc lát, lắc đầu:
- Ta cảm thấy, cái rãnh ngăn cách khiến chính đạo, ma đạo không thể cùng tồn tại chính là ma muốn ăn thịt người! Nếu như, ma không ăn thịt người! Vậy cũng không có chuyện chính ma phân chia! Dù sao, chính đạo cũng có người xấu, ma đạo cũng có người tốt!
- Làm sao ma có thể không ăn thịt người chứ?
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
- Ăn thịt người, chỉ là một loại nghiện? Các ngươi không từ bỏ được cái nghiện của bản thân sao?
Vương Khả hỏi.
- Từ bỏ? Làm sao từ bỏ? Chúng ta sẽ càng ngày càng không cách nào khống chế bản thân! Đây chính là ma tính! Ngươi cho rằng ta muốn trở thành ma sao?
Mắt Nhiếp Thanh Thanh đỏ lên.
- Ta có một ý tưởng, không biết ngươi có nguyện ý thử một lần hay không?
Vương Khả nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.
- Ngươi?
Nhiếp Thanh Thanh không tin.
- Thử xem, ta đã từng thấy qua ở trên ti vi!
Vương Khả nói.
- Ti vi?
Nhiếp Thanh Thanh khó hiểu nói.
- À, dù sao cũng có một biện pháp, ngươi có nguyện ý thử hay không?
Vương Khả lập tức nói.
Nhiếp Thanh Thanh không tin Vương Khả, vừa rồi ngươi ngay cả cái gì là ma cũng không biết, giờ còn nói khoác có thể giúp ta từ bỏ cơn nghiện ăn thịt người? Ngươi nói đùa gì vậy?
Nhưng mặc kệ như thế nào, chỉ cần có một tia hi vọng, Nhiếp Thanh Thanh đều nguyện ý thử.
- Ngươi nói đi, thử như nào?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.