- Thời điểm ngươi lên cơn nghiện, trói ngươi lại, không cho ngươi phát tác, không cho ngươi ăn thịt người! Sau đó, tìm chút vật tương tự, để ngươi ăn, khiến ngươi từ nghiện ăn thịt người, đổi thành nghiện những vật khác!
Vương Khả nói.
- Không thể nào, chuyện này không thể nào làm được!
Nhiếp Thanh Thanh không tin nói.
- Không thử một chút, làm sao biết?
Vương Khả khuyên nhủ.
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nhìn Vương Khả, cuối cùng gật đầu một cái.
- Nhờ Chu Hồng Y trói buộc ngươi được không? Ta đây có một ít chân nguyên huyết, mặc dù là chân nguyên và máu huyết của đệ tử chính đạo, nhưng cuối cùng không có lấy mệnh người! Đây cũng là thứ mà ma tính của ngươi có thể miễn cưỡng tiếp nhận?
Vương Khả nói.
- Uống máu người?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt không tình nguyện.
- So sánh với việc ăn thịt người, hút máu người đến chết. Coi như đây là truyền máu cho ngươi!
Vương Khả khuyên nhủ.
Nhiếp Thanh Thanh tỏ vẻ không tình nguyện, dù sao cũng không cách vượt qua được cái cửa ải trong lòng kia. Nhưng so với ăn thịt người, cuối cùng vẫn có thể tiếp nhận chuyện này một chút.
Rất nhanh Vương Khả đã gọi Chu Hồng Y tới.
Chu Hồng Y nghe nói Nhiếp Thanh Thanh muốn uống chân nguyên huyết, từ bỏ việc nghiện ăn thịt người, cũng trợn mắt không tin, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Nhiếp Thanh Thanh, Chu Hồng Y cũng chỉ có thể đồng ý.
Rất nhanh, Nhiếp Thanh Thanh bị Chu Hồng Y dùng xiềng xích trói lại.
- Thanh nhi, nàng không cần tự tra tấn bản thân như này!
Chu Hồng Y khó chịu nói.
- Bớt nói nhảm, Chu Hồng Y, ngươi hãy nghe cho kỹ, đợi chút nữa toàn bộ nghe Vương Khả, ngươi nếu thả ta ra ăn thịt người, ta cam đoan chuyện thứ nhất làm sau khi thanh tỉnh chính là tự sát, ta cam đoan!
Nhiếp Thanh Thanh quát lên với Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y trở nên phiền muộn, ai bảo bản thân yêu nàng như vậy chứ, nghiệp chướng mà! Ta đường đường là đại lão Ma Giáo, lại bị một người phụ nữ quản gắt gao! Ai!
- Vương Khả, ngươi nghĩ ra chủ ý khốn kiếp gì vậy, hừ!
Chu Hồng Y chỉ có thể phát tiết lửa giận ở trên người Vương Khả.
- Chu đường chủ thứ tội, ta khuyên Nhiếp đường chủ nửa ngày, khó khăn lắm nàng mới đồng ý không tự sát!
Vương Khả lập tức giải thích nói.
Chu Hồng Y lập tức buồn bực, tức giận mà không có chỗ phát tác.
- Được rồi, Nhiếp đường chủ, bây giờ, Chu đường chủ đã trói buộc ngươi lại, ngươi không cần kiềm chế mình, triệt để phóng thích thiên tính của ngươi ra đi, à không, triệt để phóng thích ma tính của ngươi đi!
Vương Khả nói với Nhiếp Thanh Thanh.
Nhiếp Thanh Thanh cũng không áp chế bản thân nữa, chỉ thấy, hai mắt Nhiếp Thanh Thanh bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, trong miệng mọc ra hai cái răng nanh huyết sắc, đồng thời trên lưng giống như mọc ra hai cái cánh thịt to lớn.
- Gào!
Nhiếp Thanh Thanh gào lên một tiếng, toàn bộ Thần Long đảo đều nghe được tiếng gầm giống như của hung thú, không ngừng kinh hãi nhìn về vị trí Nhiếp Thanh Thanh.
- Ta muốn ăn thịt người, ta muốn ăn thịt người, gào!
Nhiếp Thanh Thanh dữ tợn gầm to.
Thần Long đảo! Hành cung Chu Hồng Y!
- Gào!
Nhiếp Thanh Thanh phát ra tiếng gào rú rung trời, sát khí dữ tợn bay thẳng đến chỗ Vương Khả, cặp mắt đỏ bừng, giống như muốn ăn hắn.
Tiếng thú hống mạnh mẽ, kèm theo khí thế hung ác kinh khủng, thổi cho tóc Vương Khả bay tán loạn.
Lòng bàn tay Vương Khả đầy mồ hôi lạnh, Nguyên Anh cảnh quá kinh khủng, tiếng thú gần này cũng có thể đánh thẳng vào tâm linh mình?
- Nhanh lên, thất thần cái gì nữa?
Chu Hồng Y trợn mắt nói với Vương Khả.
Chu Hồng Y thấy Nhiếp Thanh Thanh đau khổ gần như phát điên, thì cực kỳ khó chịu, vậy mà kẻ khởi xướng Vương Khả, lại sững sờ đứng ở nơi đó thưởng thức, ngươi chưa thấy người khác nhập ma sao?
- À, đến đây!
Vương Khả lập tức lấy ra một hộp chân nguyên huyết đưa tới.
Máu người? Cái này đối với tà ma mà nói có lực hấp dẫn cực lớn, đối với tà ma tiếp nhận tẩy lễ nhập ma, càng thêm trí mạng.
- A ô!
Chỉ thấy, Nhiếp Thanh Thanh mở cái miệng rộng, răng nanh đâm vào trong đó.
- Chậm một chút, suýt chút cắn vào tay của ta!
Vương Khả lập tức rút lui.
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả.
Chỉ thấy, mắt Nhiếp Thanh Thanh đỏ hồng, hút mạnh một cái. Trong nháy mắt hút được máu người, Nhiếp Thanh Thanh đang cuồng bạo chợt im lặng lại không ít.
Trong nháy mắt hộp chân nguyên huyết kia bị hút không còn một mống.
- Chi chi c-k- í- t.. t... t!
Thời điểm răng nanh không hút được gì nữa, Nhiếp Thanh Thanh lại trở nên tức giận.
- Không được? Lễ nhập ma đều phải dùng mạng người đến lấp, cho dù có người một nửa chân nguyên huyết cũng không đủ, nhất định phải chết người, không đủ, không đủ!
Sắc mặt Chu Hồng Y trở nên khó coi nói.
- Đúng lúc ta vẫn còn, đừng nóng vội!
Vương Khả kêu lên.
Vừa nói, Vương Khả vừa lấy ra một hộp chân nguyên huyết.
- A ô!
Nhiếp Thanh Thanh tiếp tục uống.
- Hả? Chân nguyên huyết? Cái này ở Ma Giáo chính là đồ tốt, làm sao ngươi có hai hộp?
Chu Hồng Y ngạc nhiên nói.
Không phải Vương Khả vừa mới gia nhập Ma Giáo sao? Ở đâu ra nhiều như thế? Đối với đệ tử Ma Giáo mà nói, chân nguyên huyết còn trân quý hơn linh thạch, ai cũng sẽ không bán!
- À, mấy ngày nay đánh bạc với bọn hắn, vận may không tệ!
Vương Khả cười nói.
- Đánh bạc? Bọn họ là một đám già đời, ngươi còn có thể thắng sao?
Chu Hồng Y không tin.
- Vận may, vận may!
Vương Khả lắc đầu.
- Chi chi c-k- í- t.. t... t!
Lại một hộp chân nguyên huyết bị hút sạch.
- Vô dụng, hai phần chân nguyên huyết này, tương đương với lượng máu của một người, nếu như là bình thường, thì lễ nhập ma đã kết thúc, thế nhưng... !
Chu Hồng Y cau mày nói.
- Gào!
Nhiếp Thanh Thanh rít lên một tiếng, hiển nhiên vẫn đang nghiện ăn thịt người.
Vương Khả sầm mặt lại, nhỏ giọng thì thầm:
- Ma cái gì? Đây là bệnh tâm thần thì có? Người không chết sẽ không ngừng lại? Cái này còn không phải biến thái sao?
- Ngươi nói cái gì?
Chu Hồng Y nhíu mày nhìn về phía Vương Khả.
- Không có gì, ta là nói, vừa vặn ta còn có chân nguyên huyết, tiếp tục!
Vẻ mặt Vương Khả lập tức nghiêm lại.
- Ngươi vẫn còn?
Chu Hồng Y kinh ngạc nói.
Chỉ thấy, Vương Khả lại lấy ra một hộp chân nguyên huyết.
Nhiếp Thanh Thanh thần chí không rõ, mặt mũi tràn đầy hung tính hút máu lần thứ hai.