Rất nhanh hộp thứ ba cũng bị uống cạn sạch, Nhiếp Thanh Thanh vẫn không có thanh tỉnh.
- Tiếp tục, vừa vặn ta còn hộp thứ tư!
Vương Khả tiếo tục lấy ra một hộp.
Chu Hồng Y:
-...
- Không có việc gì, vừa vặn ta còn hộp thứ năm!
Chu Hồng Y:
-...
- Vừa vặn ta còn hộp thứ sáu!
- Yên tâm, vừa vặn ta còn hộp thứ hai trăm linh một! Ngươi xem, hình như cảm xúc của nàng khá hơn một chút rồi thì phải!
Vương Khả hưng phấn nói.
Chu Hồng Y:
-...
Mẹ nó, tiểu tử này lấy ở đâu ra nhiều chân nguyên huyết như vậy? Ngươi trộm kho máu Thần Long đảo sao?
Hai trăm hộp, hai trăm hộp đấy, chính mình cũng không có hai trăm hộp, hắn làm sao móc ra được?
Cảm xúc của Thanh nhi có khá hơn chút nào không?
Chu Hồng Y theo Vương Khả chỉ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Nhiếp Thanh Thanh đã không còn hung thần ác sát như trước nữa, mà là con mắt lật qua lật lại, giống như không chịu nổi nữa.
- Đây là nàng uống no rồi! Hơn hai trăm phần, cũng may Thanh nhi có tu vi Nguyên Anh cảnh, bằng không đã sớm uống no chết rồi!
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả.
Đúng là Nhiếp Thanh Thanh không uống nổi nữa, nhưng bản năng ma tính còn đang thúc đẩy nàng uống máu người. Ma tính không có cảm giác chết người, bản năng dục vọng của ma tính chính là hút máu.
- Yên tâm, vừa vặn ta còn có hộp thứ hai trăm linh hai!
Vương Khả lại lấy ra một hộp chân nguyên huyết.
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả. Vừa vặn? Con mẹ nó, ngươi vừa vặn hai trăm lần, ngươi còn có thể vừa vặn nữa sao? Cái này gọi là vừa vặn sao? Tiểu tử này có chút kỳ dị?
- Ùng ục ục!
Nhiếp Thanh Thanh uống máu rất chậm, thời gian dần trôi qua đã không còn sức lực nữa. Đương nhiên, đổi lại là người khác đã sớm không chịu được. Hơn hai trăm phần đấy, làm sao cái bụng chứa nổi?
Khó khăn lăm Nhiếp Thanh Thanh mới uống xong hộp chân nguyên huyết này.
- Nấc!
Nhiếp Thanh Thanh ợ một cái, không còn hung tính như lúc trước nữa, vẻ mặt sống sót sau tai nạn. Giống như đang nghĩ rốt cục cũng uống xong.
Vương Khả biết rõ, đây không phải là ý nghĩ của Nhiếp Thanh Thanh, đây là ma tính nàng cho phép, hoặc là nói phần ma chủng kia sinh ra cảm giác hòa hợp với linh hồn ý thức nàng.
Vương Khả mơ hồ cảm giác cái ma chủng kia như đang nói, nghiệp chướng, hình như trong trí nhớ truyền lại, không phải như này, tại sao phải uống nhiều như vậy? Xong chưa?
Chưa xong!
Vương Khả vừa vặn móc ra hộp chân nguyên huyết thứ hai trăm linh ba đưa tới.
Nhìn thấy phần chân nguyên huyết này, bỗng nhiên con ngươi Nhiếp Thanh Thanh mở to, hai mắt lật một cái, bất tỉnh.
- Thanh nhi, Thanh nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng sao vậy?
Chu Hồng Y lo lắng kêu.
Vương Khả thấy Nhiếp Thanh Thanh bất tỉnh thì cũng bối rối. Lo lắng Chu Hồng Y trách tội, nên lập tức thu phần chân nguyên huyết kia vào.
- Sao, thế nào?
Vương Khả nhỏ giọng hỏi.
Chu Hồng Y kiểm tra một hồi, lúc này mới cau mày nói:
- Thanh nhi uống quá nhiều chân nguyên huyết, năng lượng trong chân nguyên quá mức khổng lồ, tràn đầy thể nội Thanh nhi, đạt đến cực hạn, Thanh nhi có chút không chịu nổi, ta giúp nàng hóa giải một lần!
Tay Chu Hồng Y dán lên sau lưng Nhiếp Thanh Thanh, chỉ thấy trên đầu Nhiếp Thanh Thanh toát ra từng làn sương mù, sương mù rất nhiều, đến mức toàn bộ đại điện đều trở nên ướt át.
Qua một hồi lâu, Nhiếp Thanh Thanh mới yếu ớt tỉnh lại.
- Thanh nhi, nàng đã tỉnh? Bây giờ thấy thế nào?
Chu Hồng Y lo lắng nói.
Con ngươi Nhiếp Thanh Thanh chậm rãi khôi phục thần trí, không còn cuồng bạo như trước, nàng nhìn bốn phía đại điện một chút, cách đó không xa là hơn hai trăm hộp ngọc trống rỗng, hình như bản thân đã vượt qua lễ nhập ma.
- Ta? Ta vượt qua lễ nhập ma?
Nhiếp Thanh Thanh khó tin nói.
- Thần trí nàng thanh tỉnh, nói rõ nàng đã vượt qua!
Chu Hồng Y khẳng định gật đầu một cái.
- Ta thực sự vượt qua? Ta không có ăn thịt người?
Nhiếp Thanh Thanh lộ ra vẻ mừng như điên.
- Không có!
Vẻ mặt Chu Hồng Y đắng chát.
Năm đó, bản thân hại cả nhà Nhiếp Thanh Thanh, bị ma tính phát tác đẩy ngã, không thể tự chủ, Thanh nhi còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng tại sao bây giờ Thanh nhi nhập ma không có ăn thịt người?
Kết thúc! Chu Hồng Y cảm giác, bản thân ở trước mặt Nhiếp Thanh Thanh, càng ngày càng không ngốc đầu lên được.
- Vương Khả, ngươi giúp ta từ bỏ?
Nhiếp Thanh Thanh không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Khả.
- Đây chỉ là một lần, lần sau ngươi lại lên cơn nghiện, ngươi mời Chu đường chủ tiếp tục giúp ngươi!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Ta không ăn người, ta không ăn người!
Nhiếp Thanh Thanh vừa khóc vừa cười.
- Đúng vậy!
Chu Hồng Y khổ sở nói.
- Ngươi, về sau cũng không cho phép ăn thịt người!
Bỗng nhiên Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y:
-...
- Được, nghe lời nàng, ta cái gì cũng nghe lời nàng!
Chu Hồng Y lập tức gật đầu một cái.
- Ngươi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với Vương Khả, không cho phép nghe lén!
Nhiếp Thanh Thanh lập tức nói.
Chu Hồng Y:
-...
Mẹ nó, tại sao ta lại thành người ngoài rồi?
Chu Hồng Y hung hăng trợn mắt nhìn Vương Khả, cuối cùng vẫn đi ra. Nhiếp Thanh Thanh lại lật tay dùng chân nguyên kết giới bao vây hai người, để tránh tiết lộ thanh âm.
- Vương Khả, lần này đa tạ ngươi!
Nhiếp Thanh Thanh cảm kích nói.
- Không có gì, Nhiếp điện chủ, bây giờ ngươi có thể mang ta về Thiên Lang Tông chưa?
Vương Khả mong đợi nói.
Nhiếp Thanh Thanh cười khổ nói:
- Ta không trở về được! Ta là tà ma! Coi như ta không ăn thịt người, chính đạo cũng sẽ không chấp nhận ta! Hiện tại ta chính là một dị loại!
Vương Khả nhíu mày trầm tư, lắc đầu:
- Ta lại cảm thấy, trên đời này khẳng định còn có người giống như ngươi!
- Hả?
Nhiếp Thanh Thanh khó hiểu nói.
- Phương pháp vừa rồi của chúng ta cũng không khó! Nhiều năm như vậy, không có bất kỳ tà ma nào dùng qua sao? Ta phỏng đoán, khẳng định có, ngươi cũng đừng hối hận, ta phỏng đoán, ngươi cũng có đồng loại, chớ nóng vội, chậm rãi tìm đi!
Vương Khả khuyên nhủ.
Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày trầm tư một chút, cuối cùng gật đầu:
- Được!
- Nhiếp điện chủ, ngươi không quay về ư? Vậy ta phải làm sao? Ta ở trong này rất nguy hiểm!
Vương Khả cười khổ nói.