- Ta không đi được, Chu Hồng Y cũng không có khả năng để cho ta đi, thế nhưng, ta có thể cho ngươi rời đi!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Hả?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Đúng rồi, Chu Hồng Y nói, lúc trước ngươi bị rắn độc cắn vẫn bình yên? Thật sự có việc này sao?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- À, cái này, cái này... !
Vương Khả lúng túng.
Bản thân phải giải thích chuyện này thế nào? Đây chính là bí mật của ta.
- Ta sẽ không tìm hiểu bí mật của ngươi, ta chỉ cần xác định ngươi không sợ rắn cắn là được!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Không sai, ta không sợ rắn cắn!
Vương Khả lập tức gật đầu một cái.
- Ta nghe Chu Hồng Y nói, ba mặt Thần Long đảo đều có tà ma trông coi, chỉ có mặt phía bắc là không có, mặt phía bắc là một cái hang rắn to lớn, có vô số rắn độc ở! Ngươi từ mặt phía bắc trốn đi!
Nhiếp Thanh Thanh trịnh trọng nói.
- Mặt phía bắc, hang rắn?
Vương Khả sững sờ.
- Đợi chút nữa nghe ta!
Nhiếp Thanh Thanh trịnh trọng nói.
Vương Khả mịt mờ gật đầu một cái, Nhiếp Thanh Thanh thu hồi chân nguyên kết giới, rất nhanh lại gọi Chu Hồng Y tới.
- Thanh nhi, ngươi nói cái gì? Vương Khả muốn đi mặt phía bắc Thần Long đảo?
Chu Hồng Y cau mày nói.
- Không sai, không phải ngươi đã nói với ta? Phía bắc Thần Long đảo là Xà Quật, có một cái Xà Vương động, trong động có Thần Long Lệnh do Ma Tôn đặt sao?
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía Chu Hồng Y.
- Không sai, đó là do Ma Tôn đặt, hơn nữa còn đạt thành hiệp ước với Xà Vương phía bắc, Xà Vương trông coi Thần Long Lệnh, cổ vũ đệ tử Ma Giáo tiến đến tìm kiếm, phàm là đệ tử Ma Giáo tìm được Thần Long Lệnh, cho phép hắn tự mở một đà, làm Thần Long đà chủ, có thể thu môn đồ khắp nơi, thu nạp đệ tử Ma Giáo hiệu trung!
Chu Hồng Y nói.
- Vương Khả muốn đi tìm Thần Long Lệnh!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích nói.
- Vương Khả? Tìm Thần Long Lệnh? Dựa vào chuyện hắn không sợ bị rắn cắn? Hắn tự tìm chết à, thực lực Xà Vương mạnh mẽ, ít nhất cũng là Kim Đan cảnh đỉnh phong, nhiều năm trôi qua, nói không chừng thực lực đã đạt tới Nguyên Anh cảnh? Lại nói, dưới trướng Xà Vương, còn có mười sáu đại xà! Vương Khả đi qua, sẽ bị ăn đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn!
Chu Hồng Y kinh ngạc nói.
- Ta đồng ý, ngươi nói ngươi có đồng ý hay không!
Nhiếp Thanh Thanh xụ mặt.
Nhiếp Thanh Thanh xụ mặt, Chu Hồng Y lập tức hoảng sợ.
- Được, được, nàng nói cái gì, chính là cái đó!
Chu Hồng Y khổ sở nói.
Vương Khả đứng ở bên cạnh nghe Chu Hồng Y nói, trong lòng cũng giật mình, thế nhưng, Vương Khả cũng không có để ý, bởi vì Nhiếp Thanh Thanh không chờ mong bản thân đi tìm cái gì mà Thần Long Lệnh, mà chỉ muốn tìm cho mình một cái cớ rời đi.
Tìm Thần Long Lệnh? Ai muốn thì người đó tìm, ta khẳng định không đi!
- Ngươi lựa chọn một chiếc Chướng Hải thuyền cho hắn! Để tránh gặp phải chuyện bất ngờ!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Chướng Hải thuyền?
Vương Khả nghi ngờ nói.
- Trong Chướng Hải có sương độc ngăn trở, còn có một số yêu thú mạnh mẽ, cho dù là cường giả Kim Đan cảnh cũng không dám đi loạn ở Chướng Hải, nhưng may mà yêu thú trong Chướng Hải đều có địa bàn của riêng mình, hơn nữa bên trên Chướng Hải thuyền của Ma Giáo, có bản đồ hàng hải, có thể né qua tất cả nguy hiểm, đi theo hải đồ sẽ không có vấn đề!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích nói.
Trong nháy mắt Vương Khả đã hiểu dụng ý của Nhiếp Thanh Thanh.
Bản thân mang theo Chướng Hải thuyền rời đi từ mặt phía bắc Thần Long đảo. Không cần phải để ý đến cái gì mà Xà Vương với cả Thần Long Lệnh.
- Tốt, đa tạ Nhiếp đường chủ!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Tiểu tử, ngươi thật muốn đi?
Chu Hồng Y kinh ngạc nói.
- Ta muốn trở thành đà chủ Ma Giáo! Từ nhỏ ta đã mơ ước làm quan! Hiện tại có cơ hội, đương nhiên ta sẽ không buông tha!
Vương Khả thuận thế nói.
- Mộng tưởng trở thành đà chủ, vậy cũng phải có mệnh đi cầm, bộ dạng này của ngươi, đi qua không phải chịu chết à?
Chu Hồng Y cổ quái nói.
- Nếu làm người không có mộng tưởng, thì có gì khác với cá ướp muối?
Vương Khả kiên quyết nói.
Chu Hồng Y:
-...
Vài ngày sau, ở cửa hành cung của Chu Hồng Y!
- Vương Khả, ngươi muốn đi đến phía bắc lấy Thần Long Lệnh sao? Có thể không đi được không? Ta nghe bọn họ nói, ngươi đây là đi chịu chết!
Thánh Tử lo lắng nhìn Vương Khả.
- Hả? Thánh Tử, ngươi cũng biết?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Đâu phải là ta cũng biết, hiện tại, toàn bộ người Thần Long đảo đều biết!
Thánh Tử lập tức nói.
Mấy ngày này ở hành cung của Chu Hồng Y, nên Vương Khả cũng thân quen với Thánh Tử. Mặc dù tính tình Thánh Tử không tốt, nhưng đây là bệnh chung của trẻ con, bị làm hư! Nhưng nếu hắn đã nhận định ngươi là người tốt, vậy thì nhất định sẽ móc tim móc phổi đối với ngươi.
Ngày đó được Vương Khả cứu về, toàn bộ Ma Giáo, trừ Ma Tôn ra, người Thánh Tử tín nhiệm nhất chính là Vương Khả. Nếu không phải tuổi Thánh Tử thật quá lớn, đã sớm gọi Vương Khả là đại ca rồi.
- Toàn bộ người Thần Long đảo đều biết?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, mặc dù Chu đường chủ không cho ta rời khỏi hành cung, nhưng những người đi ngang qua nói chuyện, ta đều nghe hết. Bọn họ nói tất cả mọi người đều không dám đi Xà Quật ở phía bắc, có rất nhiều đệ tử Ma Giáo tu vi Kim Đan cảnh muốn tiến đến tìm Thần Long Lệnh, kết quả đều bị Xà Vương ăn!
Thánh Tử lo lắng nói.
- Yên tâm, ta sẽ rất an toàn!
Vương Khả cười an ủi.
- Là thật đó, bọn họ nói, Xà Quật phía bắc và vùng biển nối tiếp đều là lãnh địa của Xà Vương, rắn nơi đó chất thành núi thành biển, vô cùng kịch độc! Người như ngươi đi qua, quá nguy hiểm!
Thánh Tử lo lắng nói.
- Ngươi đã quên? Ta không sợ rắn độc, ngươi yên tâm đi! Hơn nữa mấy ngày này, ta đều học tập làm sao để đối mặt bầy rắn với một vài người có kinh nghiệm, không có việc gì đâu!
Vương Khả cười nói.
Bản thân không phải thật sự đi lấy Thần Long Lệnh, mà chỉ chạy ra khỏi Thần Long đảo mà thôi, hơn nữa không đi Xà Quật, sợ cái gì?
- Được rồi! Ngươi phải bảo trọng!