Trong lòng Vương Khả cũng sững sờ, lúc trước nơi này thật sự có rắn sao? Quá tốt rồi!
- Vương Khả, rắn độc trên bãi cát đã đi đâu rồi?
Đồng An An trầm giọng nói.
- Đương nhiên là bị Ma Tôn thanh trừ, Ma Tôn nói cho ta biết, đã đuổi hết rắn độc ở xung quanh, mới bảo ta tới!
Vương Khả tự nhiên nói.
- Đánh rắm, tại sao Ma Tôn phải giúp ngươi? Ma Tôn căn bản không ở Thần Long đảo!
Chu Yếm tức giận nói.
Chu Yếm cảm giác Vương Khả đang gạt mọi người, thế nhưng bản thân chứng minh như thế nào đây?
- Chu Yếm, ta và ngươi cũng tính là bạn cũ lâu năm, lại không thù không oán, ngươi cứ kêu kêu gào gào như vậy, là muốn nhờ vả ta hay là không... !
Vương Khả thở dài nói.
- Nhờ vả? Tại sao ta muốn nhờ vả?
Chu Yếm sững sờ.
Vương Khả có ý gì đây?
- Ngươi muốn hạ thấp ta, sau đó dẫn đám người Đồng đàn chủ mạo phạm ta ư? Ta là người tương đối coi trọng tiền, nhưng ta coi thường chút tiền trên người bọn họ! Ta không đành lòng lừa bịp tiền của bọn hắn!
Vương Khả lắc đầu.
- Ngươi nói cho rõ ràng! Ta giúp ngươi hạ thấp mình lúc nào?
Chu Yếm tức giận nói.
- Chu Yếm, ngươi đừng lắm miệng, ta còn chưa có hỏi xong, ngươi đã ngắt lời! Vương Khả, ngươi nói vừa rồi Ma Tôn ở đây, ngươi cảm thấy ta có tin hay không? Dựa vào ngươi? Một tiểu tu chân giả vừa mới bước vào Ma Giáo, cũng có tư cách nói chuyện với Ma Tôn ư? Ngươi lừa gạt ai đấy?
Đồng An An cười lạnh không tin nói.
- Được rồi, dù sao vừa rồi Ma Tôn cũng cho phép! Ta không giả bộ nữa! Ta ngả bài!
Vương Khả lắc đầu thở dài nói.
Đồng An An sững sờ, ngả bài?
Chu Yếm và đám tà ma kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, Vương Khả muốn ngả bài gì?
Vương Khả nhìn đám người, hít sâu một cái nói:
- Ta là đại lão Nguyên Anh cảnh!
Chu Yếm:
-...
Đồng An An:
-...
Chúng tà ma:
-...
Nguyên Anh cảnh? Còn là đại lão?
Làm như chúng ta chưa thấy qua Nguyên Anh cảnh ấy, có Nguyên Anh cảnh nào xốc nổi giống như ngươi không? Còn đại lão Nguyên Anh cảnh?
- Những năm này, ta cố ý che giấu tu vi, lộ ra ta rất nhỏ yếu, giúp Ma Tôn làm một chút chuyện không thể để lộ ra ngoài, nhìn như ta là tiểu Tiên Thiên cảnh, nhưng ta là kim bài nằm vùng! Nằm vùng ở trong các ngươi, xem đến cùng có ai có dị tâm đối với Ma Giáo, xem có ai làm chuyện gây nguy hại cho Ma Giáo không!
Vương Khả chỉ đám người trịnh trọng nói.
Chúng tà ma:
-...
Kim bài nằm vùng? Ma Tôn phái ra, nằm vùng ở Ma Giáo?
Không phải nằm vùng đều nằm ở môn phái chính đạo sao? Có ai lại nằm vùng ở chính nhà mình như ngươi chứ?
- Vương Khả, ngươi đánh rắm, ngươi chính là một tên tiểu Tiên Thiên cảnh, ngươi căn bản không phải là Nguyên Anh cảnh!
Chu Yếm trừng mắt không tin nói.
- Chu Yếm, đương nhiên ngươi không biết rồi, tu vi ngươi yếu như vậy, lần trước ta đứng ở đó cho ngươi đánh, ngươi cũng không đánh nổi ta, ta không phải Nguyên Anh cảnh thì là cái gì? À, đúng rồi, tu vi ngươi quá yếu, chuyện này không tính toán gì hết! Thay cái ví dụ khác! Lần trước ở vương cung Đại Thanh, ta tổn thương Nhiếp Diệt Tuyệt, cứu vô số đệ tử Ma Giáo! Nhiếp Diệt Tuyệt là Nguyên Anh cảnh? Tiểu Tiên Thiên cảnh có thể đả thương nàng? Có thể cứu mọi người sao? A! Coi như Nguyên Anh cảnh trọng thương, những Kim Đan cảnh như các ngươi cũng không gây thương tổn được!
Vương Khả giải thích với mọi người.
Mọi người sầm mặt lại.
Giữa Nguyên Anh cảnh và Kim Đan cảnh là một cái hào rộng, mọi người vẫn không thể nào hiểu được, lần trước Nhiếp Diệt Tuyệt bị Vương Khả đánh bại, hơn nữa Vương Khả một chút vết thương cũng không có. Chẳng lẽ Nhiếp Diệt Tuyệt không gây thương tổn được Vương Khả? Coi như lúc ấy Nhiếp Diệt Tuyệt trọng thương, diệt một tên Tiên Thiên cảnh nho nhỏ cũng không khó lắm?
- Các ngươi xem, ta đánh Nhiếp Diệt Tuyệt bị thương thành như vậy, mấy ngày nay, Nhiếp Diệt Tuyệt truy cứu ta sao? Chu Hồng Y truy cứu ta sao? Không có, bởi vì bọn hắn đã được Ma Tôn thông báo thân phận của ta, quan trọng hơn chính là, ta là đại lão Nguyên Anh cảnh! Bọn họ cũng không gây thương tổn được ta!
Vương Khả rất tự tin nói.
Chúng tà ma:
-...
Giờ khắc này, mọi người nửa tin nửa ngờ đối với Vương Khả.
- Ngươi nói, ngươi đứng ở nơi đó cho Chu Yếm đánh, hắn cũng không đánh nổi ngươi?
Đồng An An cau mày nói.
Đồng An An biết rõ, Chu Yếm là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, thực lực kia cũng rất mạnh, coi như người mới vào Kim Đan cảnh đứng ở nơi đó cho hắn đánh, cũng không có khả năng không nhúc nhích. Vương Khả thật sự là Tiên Thiên cảnh nho nhỏ sao?
- Đúng vậy, nếu không, ngươi cũng thử xem?
Vương Khả vừa cười vừa nói.
Đồng An An:
-...
Ta chỉ muốn tìm sơ hở bên trong lời nói của ngươi lật tẩy ngươi, ngươi, ngươi cũng quá phối hợp đi? Cho ta đánh? Thật hay giả?
- Đến đi, thử xem! Đánh ta một quyền!
Vương Khả đi ra phía trước.
Vừa rồi miệng lưỡi Vương Khả dẻo quẹo, nhưng nhiều khi, ngươi không lấy ra một hút đồ thật, chỉ dựa vào nói phét, thì vẫn chưa đủ. Đám người này cùng nhau động thủ, động đao kiếm, sợ rằng bản thân sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí có khả năng bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, nhưng chỉ cần hù sợ một người như vậy là đủ rồi.
Vương Khả lấy hết can đảm đi tới trước mặt Đồng An An.
Không nên, chúng ta tới để bắt ngươi, giết ngươi, nào có chuyện người bị đánh chủ động đưa đến cho người ta đánh? Động tác quỷ dị của Vương Khả, khiến Đồng An An không tự chủ được lùi lại một bước.
- Đừng sợ, ta không lừa tiền ngươi, không có khả năng một quyền đánh ngươi, nếu ta nằm xuống sẽ trả ngươi tiền, nào, ta cho ngươi đánh! Không có việc gì! Tất cả mọi người đều là đệ tử Ma Giáo, ta còn để ý một hai quyền này của ngươi sao?
Vương Khả nắm tay Đồng An An lên, muốn đánh lên lồng ngực của mình.
Chúng tà ma:
-...
Không đúng, kịch bản không phải như thế, không phải ngươi nên bị dọa cho quỳ xuống cầu xin tha thứ sao? Ngươi làm cái gì vậy? Có thể nghiêm túc một chút hay không? Chúng ta đang đánh cướp đấy!
- Vương Khả, ngươi không được qua đây!
Đồng An An rụt quả đấm lại.
- Làm gì vậy? Các ngươi thật sự bị Chu Yếm dọa sợ rồi sao? Cho rằng ta là Tiên Thiên cảnh? Ta đã nói với ngươi rồi, ta là đại lão Nguyên Anh cảnh, đừng sợ, đến đi, dùng sức đánh! Đánh một quyền, ngươi sẽ biết!