Chu Yếm tức đến run rẩy. Đúng là không phải ngươi đánh, nhưng không phải do ngươi hại sao?
Vương Khả không để ý đến Chu Yếm, ngồi ở boong thuyền, nhắm mắt cảm ứng trọc chân khí đã trở thành màu xám tro ở trong cơ thể.
Màu xám? Chỉ còn cách màu đen một chút nữa!
Vậy phải làm sao bây giờ?
- Nóng quá, tại sao cái trọc chân khí màu xám tro trôi nổi trong thân thể ta lại giống như nước sôi vậy! Thật là khó chịu!
Vương Khả phiền muộn.
Bên trong phiền muộn, Vương Khả chậm rãi thôi động ra một cỗ trọc chân khí.
Chỉ nhìn qua thôi đã có loại cảm giác trọc chân khí màu xám tro biến chất.
- Xùy!
Vương Khả đốt một que diêm, cho một chút trọc chân khí lên trên.
- Oanh !
Chỉ thấy, bỗng nhiên cỗ trọc chân khí to bằng nắm đấm kia bắn ra một ngọn lửa khổng lồ. Trong nháy mắt bộc phát lên giống như đạn lửa vậy, ngọn lửa khổng lồ xông lên trời, ánh lửa to lớn, khiến Chu Yếm đang lái thuyền đột nhiên giật mình.
- Tình huống gì vậy? Cái ngọn lửa này là pháp thuật gì? Uy lực lớn như vậy?
Chu Yếm sợ hãi kêu lên.
- Quả nhiên uy lực trọc chân khí từ màu vàng biến thành màu đen càng trở nên mạnh mẽ, hiện tại ngọn lửa này cũng đã mạnh như vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Quan trọng là, cái trọc chân khí này còn rất bắt lửa. Qua một hồi lâu mới chịu tắt.
- Không được, không được, hiện tại uy lực ngọn lửa này lớn như thế, trong cơ thể ta lại nhiều trọc chân khí như vậy, một khi bốc cháy, trong nháy mắt ta sẽ hóa thành tro bụi, không được, không ngăn cản được trọc chân khí tự bốc cháy, ta nhất định phải giảm bớt số lượng, nhất định trọc chân khí trong cơ thể ta phải trống rỗng!
Vương Khả lộ ra một cỗ lo lắng.
Trống rỗng? Không có trọc chân khí, sẽ không cháy được.
Nói làm là làm, Vương Khả lập tức duỗi hai tay ra, thôi động toàn bộ trọc chân khí trong cơ thể ra.
- Ầm ầm!
Chỉ thấy, trước mặt Vương Khả chậm rãi xuất hiện một quả bóng hơi màu xám tro, chân khí cầu lúc trước chỉ lớn chừng quả trứng gà, nhưng rất nhanh lần này lại to bằng quả táo, qua một hồi thì bằng quả dưa hấu. Sau đó là chậu rửa mặt.
Vương Khả liều mạng ép toàn bộ trọc chân khí ra bên ngoài cơ thể.
Chu Yếm trong khoang thuyền mở to mắt. Không hiểu nhìn Vương Khả đang làm gì ở trong đó.
Chỉ thấy Vương Khả giơ hai tay qua đỉnh đầu, trên hai tay là một quả cầu to lớn màu xám tro?
- Vương Khả đang làm gì? Đây là chiêu thức gì?
Vẻ mặt Chu Yếm mờ mịt.
Chỉ thấy, Vương Khả dùng hai tay ném đi, bỗng nhiên quả cầu to lướn màu xám tro kia chìm vào trong biển.
- Cút đi!
Vương Khả hưng phấn gào to một tiếng.
Quả cầu to lớn màu xám tro bị ném mạnh vào bên trong sương mù. Vương Khả lộ ra vẻ hưng phấn cười to.
Nhưng chưa cười được một hồi.
- Oanh !
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, thuyền lớn giống như đụng phải cái gì, bỗng nhiên lay động một trận.
Vương Khả đứng trên boong biến sắc:
- Chu Yếm! Xảy ra chuyện gì vậy?
- Ta, ta không biết, khả năng đụng vào đá ngầm!
Chu Yếm mờ mịt nói.
- Đá ngầm?
Vương Khả hơi sững sờ.
Cũng đúng, trên biển có thể đụng vào cái gì được chứ? Không phải núi băng thì chính là đá ngầm.
Hiển nhiên thời tiết này không có núi băng, vậy cái kia liền là đá ngầm rồi.
Thời điểm Vương Khả gật đầu tiếp nhận.
- Hưu!
Bầu trời giống như có đồ vật nào đó rơi xuống, bay thẳng đếb vị trí boong thuyền của Vương Khả.
Vẻ mặt Vương Khả xiết chặt lại, đề phòng theo bản năng. Vương Khả vừa mới ném hơn phân nửa trọc chân khí trong cơ thể ra ngoài, lúc này lại có người đột kích sao?
Vương Khả ngẩng đầu một cái, nhìn rõ ràng đồ vật từ trên bầu trời rơi xuống, là một quả cầu lớn cỡ trái dưa hấu, trong suốt như thủy tinh.
- Xoảng!
Quả cầu thủy tinh trong suốt lớn bằng trái dưa hấu rơi xuống boong thuyền, lập tức chia năm xẻ bảy, nát vụn!
- Cầu pha lê? Từ trên trời rớt xuống?
Vương Khả mờ mịt nhìn lên bầu trời.
Ta ném một quả cầu chân khí đi, tại sao trên trời lại có một quả cầu pha lê rơi xuống? Hơn nữa còn bị vỡ?
Đầu Vương Khả đầy dấu chấm hỏi.
...
Bãi cát phía bắc Thần Long đảo, một ngày trước!
Trên bờ cát không phải là cảnh tượng trống không như lúc Vương Khả tiến đến nhìn thấy, mà là lít nha lít nhít rắn độc. Rắn độc hung lệ, cắn xé lẫn nhau, thoạt nhìn chúng đều hết sức tàn bạo.
Vào thời khắc này, một đầu cự xà dài bốn trượng chậm rãi bơi đến bờ cát, dài bốn trượng, có nghĩa là cao tầm bốn tầng nhà. Con cự xà này vừa đến, bầy rắn ở bốn phía nhao nhao tránh ra một lối, cùng nhau thè lưỡi nhìn con cự xà này.
- Tất cả rắn nghe đây, đại vương sai ta tới hạ lệnh, tu vi đại vương đã đến một cái cửa ải, sắp đột phá, tiếp theo, phải phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh khí, bế quan trùng kích Đan Anh chi cảnh, một khi đột phá, cho dù Nguyên Anh cảnh phổ thông của nhân tộc, cũng chưa hẳn là đối thủ của đại vương, đại vương mệnh lệnh, từ giờ trở đi, toàn bộ các ngươi hành động, phong tỏa bốn phía hải vực, để tránh có yêu thú khác đến đây quấy rầy đại vương đột phá, người dám bước vào hải xà lĩnh vực của chúng ta, giết, ăn, độc, một tên cũng không để lại, giết!
Cự xà rống to một tiếng.
- Ca ca ca ca ca!
Bầy rắn lộ ra vẻ hưng phấn.
Sau khi cự xà truyền lệnh, rắn độc ở bốn phía bãi cát, núi rừng đều nhận được tin tức, nhao nhao tiến về bãi cát, tiếp theo dưới sự chỉ huy của cự xà, nhanh chóng tràn vào biển cả, tràn ra bốn phương tám hướng hải vực, tiến hành phong tỏa mảnh lãnh địa này, không cho phép bất kỳ kẻ ngoại lai nào tới gần.
Rất nhanh, bãi cát trở nên trống trơn, lúc Vương Khả đi tới, chỉ có thể nhìn thấy một chút trứng rắn lẻ loi trơ trọi ở lại đó.
Bầy rắn phong tỏa bốn phía hải vực, bất kỳ loại hải ngư nào đến gần, cũng sẽ bị bầy rắn cắn xé, để Xà Vương trong biển đột phá.
Xà Vương là một con cự xà màu xanh, dài mười trượng, chính là cao bằng mười tầng nhà, thân thể thô to, xa xa nhìn tới chính là một quái vật khổng lồ.
Nhưng Xà Vương biết, trong cái Chướng Hải này, còn có một số yêu thú khác uy hiếp được của mình, cho nên vô cùng cẩn thận, dù cho đã để bầy rắn phong tỏa tứ phương, cũng không thông báo cho bầy rắn vị trí của mình.