Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1851 - Chương 1852: Nuốt Sống Đạo Quả

Chương 1852: Nuốt sống Đạo Quả

Vương Khả vui mừng nói.

Định Quang Kính khảm 20 viên Định Hải Châu, còn có 4 viên nữa. Có Định Hải Châu có thể tùy ý điều khiển Định Quang Kính/ Vương Hữu Lễ cầm lấy một viên Định Hải Châu, sững sờ.

- Nhanh lên, ngơ ngẩn cái gì đấy! Kéo dài thêm nữa là ta phá sản đấy!

Vương Khả kêu lên.

- Được!

Vương Hữu Lễ lập tức phóng tới chỗ Vương Hữu Kiếm.

- Vương Hữu Lễ, ngươi dám ra tay với ta?

Vương Hữu Kiếm dữ tợn nói.

- Vương Hữu Kiếm, ngươi hợp tác với tà ma, ngươi không còn là người của Vương gia nữa. Ngươi có trách, thì phải trách chính ngươi!

Vương Hữu Lễ lạnh lùng nói.

Vương Hữu Lễ lấy ra một thanh trường kiếm, chém về phía Vương Hữu Kiếm.

- Ha ha, giết ta? Các ngươi có thể sao?

Vương Hữu Lễ dữ tợn quát.

- Uỳnh!

Trong nháy mắt, bên trong Vương Hữu Kiếm lao ra một nguyên thần khổng lồ tám tay. Nguyên thần vừa ra đã liều mạng đánh về phía ánh sáng Định Quang Kính.

- Uỳnh uyỷnh!

- Không có ích gì. Định Quang Kính có 20 viên Định Hải Châu.

Cho dù ngươi ở Võ Thần cảnh đỉnh phong cũng không thoát khỏi sự trói buộc của Định Quang Kính!

Vương Khả tự tin nói.

- Nguyên thần, nổi Vương Hữu Kiếm quát.

- Cái gì? Ngươi tự cho nổ nguyên thần?

Vương Khả kinh ngạc kêu lên.

- Uỳnh!

Một tiếng vang thật lớn nổ ra, nguyên thần tự nổ, tạo ra một sức mạnh kinh khủng. Trong nháy mắt đánh Vương Khả bay ngược ra. Định Quang Kính kêu răng rắc một tiếng, trên mặt kính xuất hiện vết nứt. Ánh sáng Định Quang Kính hoàn toàn tán ra. Vương Hữu Lễ cũng bị văng tới nơi xa.

- Phụt!

Vương Hữu Kiếm tự nổ nguyên thần, phun ra một ngụm máu tươi. Quả nhiên phương pháp đồng quy vu tận này cũng làm Vương Hữu Kiếm bị thương nặng.

- Vương Hữu Lễ, hừ, nếu ngươi không tới ta còn có thể giết Vương Khả từ từ. Vậy mà ngươi lại tới quấy rầy ta, làm ta phải tự nổ nguyên thần? Nhưng mà ta vẫn ở Võ Thần cảnh đỉnh phong, thừa sức giết các ngươi. Chờ ta rèn ra được thần kiếm, các ngươi đều phải chết!

Vương Hữu Kiếm dữ tợn quát.

Vừa nói, Vương Hữu Kiếm vừa dùng trường kiếm trong tay đâm về phía Hàn Băng Thần Trùng Vương.

- Nghiệt súc, chết đi! Đạo Quả mà ngươi cũng dám động vào?

Vương Hữu Kiếm vung trường kiếm.

Lúc này, Vương Hữu Kiếm như nắm chắc cơ hội thắng lợi trong tay, Định Quang Kính của Vương Khả cũng nứt rồi, các ngươi lấy gì đấu với ta?

Trong lúc Vương Hữu Kiếm đắc ý, dùng kiếm chém Hàn Băng Thần Trùng Vương.

- Ẩm!

Một tiếng nổ vang lên, là Đại Nhật Nguyên Thần của Vương Khả ở sau lưng Vương Hữu Kiếm. Tốc độ cực nhanh, nuốt Vương Hữu Kiếm xuống.

- Phụt!

Vương Hữu Lễ phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Đại Nhật Nguyên Thần ở cách đó không xa.

Thứ gì vậy? Sao có thể nuốt được Vương Hữu Kiếm?

Vì bất đắc dĩ nên Vương Khả không thể nào không dùng Đại Nhật Nguyên Thần. Bởi vì dùng Đại Nhật Nguyên Thần một lát là tai nạn của Vương Khả liền đến!

- Uỷnh!

Đại Nhật Nguyên Thần vừa ra thì vô số Thái Dương Chân Hỏa hoang dã đã điên cuồng hướng về phía Đại Nhật Nguyên Thần.

Trong nháy mắt, Đại Nhật Nguyên Thần giống như một cái hố đen, nuốt hết những ngọn lửa vào.

Vương Khả vỗ lên mặt. Vương Hữu Kiếm đáng chết này, hắn muốn ép ta đi hỏa táng mà!

- Vương Khả, đây là thứ gì vậy? Nguyên thần của ngươi đang nuốt Vương Hữu Kiếm? Còn nữa, Thái Dương Chân Hỏa ở bốn phía đang đốt nguyên thần của ngươi, ngươi không sao chứ?

Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.

- Đừng nói nhảm, nhanh, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây!

Vương Khả lo lắng nói.

Giờ phút này, Vương Hữu Lễ thấy vô số Thái Dương Chân Hỏa đang đôtts Đại Nhật Nguyên Thần. Cũng không biết Đại Nhật Nguyên Thần đang điên cuồng hấp thụ Thái Dương Chân Hỏa hoang đại. Vô số Thái Dương Chân Hỏa bị hấp thu, nguyên thần chẳng mấy chốc sẽ đột phá tu vi, con mẹ nó, đi nhanh thôi!

Vào lúc mà Vương Hữu Lễ gật đầu.

- Phá!

Một tiếng kêu to từ trong miệng Đại Nhật Nguyên Thần truyền ra, một chuôi hỏa kiếm trong nháy mắt đâm rách miệng Đại Nhật Nguyên Thần.

- Cái gì? Vương Hữu Kiếm đâm rách nguyên thần của ta?

Mặt Vương Khả biến sắc.

- Đâm rách nguyên thần của ngươi thì có gì là lạ? Đó là thanh trường kiếm được chế tạo từ những vật liệu cao cấp nhất thiên hạ của đại tiểu thư. Bên trong được rót vào vô số tiên khí.

Nguyên thần của ngươi chỉ là Nguyên Thần cảnh, không đâm rách được chẳng phải là trò đùa sao?

Vương Hữu Lễ kêu lên.

- Đừng nhiều lời nữa, nguyên thần của ta đã bị chém ra một lỗ hổng lớn rồi!

Vương Khả lo lắng nhào tới.

- A! Sao Thái Dương Chân Hỏa lại nhiều như vậy. Vương Khả, bên trong nguyên thần của ngươi sao lại nhiều Thái Dương Chân Hỏa như vậy. Băng Tinh của ta đều bị tiêu hao sạch rồi. Đáng chết, phá cho ta, cái nguyên thần đáng chết này sao lại kiên cố như thế? Kiếm này của ta là chuôi kiếm mạnh vô cùng!

Tiếng Vương Hữu Kiếm gọi ầm ĩ từ bên trong Đại Nhật Nguyên Thần truyền đến.

Vương Hữu Kiếm toàn lực dùng trường kiếm xé mở Đại Nhật Nguyên Thần, thấy một cái lỗ hổng lớn thì muốn rạch ra.

Giờ khắc này, Vương Khả cắn răng không còn cách nào khác phải dùng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm. Nếu không thì đều thành công cốc hết.

- Kim Kiếm, thu!

Vương Hữu Lễ gào to một tiếng.

Chuôi Kim Kiếm trong tay Vương Hữu Lễ động đậy, một trận kiếm khí tràn vào hỏa kiếm nhô ra từ Đại Nhật Nguyên Thần các đó không xa.

- Uỳnh!

Thanh hỏa kiếm kia run lên bần bật, giống như bị một luồng kiếm khí mạnh bạo bao quanh.

- Xảy ra chuyện gì? Chuôi trường kiếm này sao không nghe theo sự khống chế của ta? Không, không, ai cướp trường kiếm của ta?

Vương Hữu Kiếm kinh ngạc kêu lên.

- Trường kiếm vô địch? Trong tay ngươi là trường kiếm hỏa diễm đo đại tiểu thư chế tạo làm gia chủ lệnh, ngươi cũng muốn khống chế? Nực cười! Kim Kiếm trong tay ta có chưa đựng kiếm ý của đại tiểu thư, đại điện cho đại tiểu thư. Hỏa kiếm cảm nhận được ý chí của đại tiểu thư đương nhiên sẽ không nghe lời ngươi nữa!

Vương Hữu Lễ quát.

- Không, không, là của ta, của ta!

Vương Hữu Kiếm kinh sợ gào thét.

Vương Hữu Kiếm toàn lực điều khiển trường kiếm hỏa diễm.

Vương Hữu Lễ lợi dụng Kim Kiếm mà đại tiểu thư đưa cho để thu phục Hỏa Kiếm. Chuôi hỏa kiếm xong ra, bay ra khỏi Đại Nhật Nguyên Thần.

- Uỳnh!

Hỏa Kiếm rơi vào tay Vương Hữu Lễ.

- Không, trả lại trường kiếm cho ta, trả cho ta!

Vương Hữu Kiếm bi phẫn quát.

Bình Luận (0)
Comment