- ầm ầm!
Vương Hữu Lễ liều mạng đánh Đại Nhật Nguyên Thần, nhưng vẫn không có cách nào mở Đại Nhật Nguyên Thần ra. Cái hang lớn ở miệng vừa rồi bị đâm rách kia cũng dần dần hồi phục lại.
Mấu chốt là Vương Khả cũng phải nuốt Vương Hữu Kiếm vào trong nguyên thần.
- Con mẹ nó, chẳng lẽ hôm nay ta tiêu đời tại đây?
Sắc mặt Vương Khả hoàn toàn biến đổi.
- Thái Dương Chân Hỏa hoang dã vẫn cuồn cuộn tràn vào Đại Nhật Nguyên Thần. Lúc này Đại Nhật Nguyên Thần từ màu xám biến thành màu đen. Giống như một cái động đen sâu hun hút, nuốt hết Thái Dương Chân Hỏa hoang dã vào.
- Vương Khả, nguyên thần của ngươi giống như đang bị cháy rụi?
Biến thành màu đen rồi!
Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.
Mặt Vương Khả đen lại nhìn Vương Hữu Lễ. Ngươi mới cháy rụi, nó vốn dĩ là màu đen.
- Không được, vừa rồi thu lại Hỏa Kiếm, kiếm khí trong Kim Kiếm đã tiêu hao hơn nửa, sắp không bảo vệ được ta nữa! Không thể ở lâu trong này!
Mặt Vương Hữu Lễ biến sắc nói.
Vương Hữu Lễ một tay cầm Hỏa Kiếm, tay kia nắm Kim Kiếm đang không ngừng thu nhỏ lại. Kim Kiếm không thể bảo vệ Vương Hữu Lễ được bao lâu nữa.
Ngươi không chờ được nữa thì nhanh ra ngoài đi!
Vương Khả thúc giục.
- Không được, trường kiếm hỏa diễm này còn chưa được ngâm vào nước lạnh, chờ ta ngâm xong thì đi!
Vương Hữu Lễ nắm lấy trường kiếm nhìn Hàn Băng Thần Trùng Vương cách đó không xa đang nuốt Đạo Quả.
- Ngâm cái rắm ý, không thấy Đạo Quả đang bị lão Hàn ăn à?
Mau cút đi!
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Trường kiếm hỏa diễm này là gia chủ lệnh, chỉ có xông qua ba cửa ải mộ kiếm mới có tư cách lấy, ta không có tư cách cầm. Ta ngâm nó vào nước lạnh cũng là vì tốt cho ngươi. Về sau nó sẽ trở thành thần kiếm, gia chủ lệnh này là thần kiếm cũng để cho ngươi quyền uy. Ngươi không muốn có thần kiếm sao?
Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.
- Ta không muốn, muốn nó làm gì? Ngươi mau đi ra đi, nhanh cầm thanh trường kiếm ra ngoài, Kim Kiếm đang tiêu hao kìa, ngươi không thấy sao. Ngươi muốn chết à!
Vương Khả thúc giục.
Vương Hữu Lễ cảm động nói.
- Vương Hữu Kiếm, trước kia ta vẫn xem thường ngươi. Giờ đây vì không muốn ta mất mạng mà đến thần kiếm ngươi cũng không cần? Là ta đã hiểu lầm ngươi!
- Đừng nhiều lời, mau dùng trường kiếm hỏa diễm này triệu tập đệ tử Vương gia, chặn Tào Hùng và Khương Đệ Nhất lại. Nhanh đi!
Vương Khả thúc giục nói.
- Vậy còn ngươi? Ngươi không ra sao?
Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.
- Ta phải đối phó với Vương Hữu Kiếm. Hắn còn chưa chết đâu!
Hơn nữa, bây giờ ta có thể ra ngoài sao? Ra hay không còn không giống nhau sao? Mau cút đi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi không đi ra? Vậy ngươi mau ngâm thanh trường kiếm này vào nước lạnh đi! Đây chính là thần kiếm!
Vương Hữu Lễ nói.
- Mau cút, đừng làm tốn thời gian, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi đâu, cút đi!
Vương Khả đạp Vương Hữu Lễ ra.
Không thấy là ta sắp bị hỏa táng sao? Ngươi vẫn còn muốn ở đây giày vò với ta, thần kiếm đúng là không tầm thường, nhưng có thể so với thần kiếm đến từ hành tinh khác của ta sao? Mạng quan trọng hay thần kiếm quan trọng?
- Uỳnh!
Vương Hữu Lễ bị đạp bay ra ngoài.
Mặt Vương Hữu Lễ đen lại nhìn Vương Khả đang tức giận ở phía xa.
- Ngươi bị tâm thần à!
Vương Hữu Lễ trừng mắt hùng hổ nói.
Vương Hữu Lễ vẫn đi ra ngoài biển lửa. Kim Kiếm không kiên trì được lâu nữa, chở lâu hơn là sẽ bị thiêu chết, Vương Hữu Lễ nhanh chóng chạy ra khỏi biển lửa.
- Khương Bính, đưa cho ta toàn bộ công đức, ta muốn tất cả, nhanh nhanh!
Vương Khả hướng về phía bên ngoài biển lửa rống lớn.
Sau một tiếng hét lớn, Vương Khả nhìn Băng Tỉnh trong tay.
Băng Tỉnh cũng chuẩn bị hết sạch.
- Con mẹ nó, Vương Hữu Lễ nói nhiều trì làm ta mất nhiều thời gian như vậy!
Vương Khả buồn bực nói.
Bên trong Đại Nhật Nguyên Thần cách đó không xa, Vương Hữu Lễ vẫn đang giãy giụa. Vương Hữu Kiếm có một quả Băng Tinh có thể chống lại Thái Dương Chân Hỏa một chút. Có lẽ Băng Tinh cũng sắp cạn kiệt rồi.
- Vương Khả, phá nguyên thần cho ta, ta muốn ra ngoài, Băng Tinh hết sạch rồi. Mau thả ta ra ngoài, ta không muốn bị thiêu chết! AI Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong miệng Đại Nhật Nguyên Thần. Giờ phút này làm sao Vương Khả có thể thả người. Ngươi không muốn bị thiêu chết thì ta cũng thế, Băng Tỉnh của ta cũng sắp hết rồi.
- Lão Hàn, cho ta thêm hàn khí, nhanh, ta cần hàn khí!
Vương Khả chạy đến trước mặt Hàn Băng Thần Trùng Vương.
Miệng Hàn Băng Thần Trùng Vương đang khép lại, không thể cho được.
Vương Khả.
= vui Con mẹ nó làm sao bây giờ?
Đại Nhật Nguyên Thần đã hoàn toàn biến thành màu đen, Vương Khả cỏ thể xác định chỉ cần Đại Nhật Nguyên Thần trở về, bản thân sẽ bị hỏa táng. Làm sao bây giờ?
- Đại Nhật Nguyên Thần ta phải làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Vương Khả tràn đầy sự tuyệt vọng.
Bây giờ lão Hàn cũng không giúp được mình, chẳng lẽ mình thực sự bị hỏa táng ở đây? Công đức mình còn chưa có đủ mà!
- Xì xì!
Lúc này, toàn thân Vương Khả bỗng nhiên kết băng lên.
Thì ra Vương Khả không cẩn thận sờ vào Đạo Quả, bên trên Đạo Quả là Thái Âm khí cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Vương Khả.
Trong nháy mắt Vương Khả lạnh cóng.
- Ôi chao, thứ này còn tốt hơn Băng Tinh, quá tốt rồi!
Vương Khả vui mừng nói.
Vừa nói Vương Khả vừa bò lên miệng Hàn Băng Thần Trùng Vương.
= Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Lão Hàn giúp ta một chút, há miệng to ra, ta chui vào trong miệng ngươi một chút để cho ta ôm Đạo Quả!
Vương Khả vui mừng nói.
Con mắt của Hàn Băng Thần Trùng Vương trừng như muốn lồi ra.
Ngươi không thấy miệng ta ăn Đạo Quả đang bị kẹt sao? Đạo Quả này quá lớn, lấp kín miệng ta rồi. Thậm chí vì muốn nuốt Đạo Quả mà miệng ta đều bị xé rách ra. Ngươi còn muốn chen vào bên trong? Miệng ta rách ra rồi, không thể chen được nữa!
- Lão Hàn mở miệng lớn thêm chút nữa, ta không cho chân vào được, nhanh lên!
Vương Khả thúc giục.
- Ùng ục ục!
Không nên chen lấn mà, miệng ta bị rách rồi!
- Lão Hàn, thả lỏng, đúng, đợi ta chen vào lại!
Vương Khả kêu lên.
Hàn Băng Thần Trùng Vương.
— „eg Vì sao ngươi và Đạo Quả đều chen vào miệng ta?
Cuối cùng sau khi miệng Hàn Băng Thần Trùng Vương bị xé rách thêm một chút thì Vương Khả cũng vào được, ngồi hình chữ đại ôm lấy Đạo Quả. Toàn thân Vương Khả lập tức thấy thoải mái.