Vương Khả cũng không quan tâm, toàn lực vận chuyển Đại Nhật Bất Diệt Thần Công.
- Ầm ầm!
Vừa hấp thụ Thái Dương Chân Hỏa, vừa hấp thụ Đạo Quả đồng thời lại có thêm công đức.
Vương Khả cảm thấy Đại Nhật Nguyên Thần bên trong người đang biến hoá từ màu đên chuyền thành màu xám, rồi lại từ từ chuyển thành màu vàng sẵm, tiếp theo là màu váng sáng, cuối cùng biến thành vàng óng.
Đại Nhật Nguyên Thần biến hoá cũng chính là chân nguyên của Vương Khả đang biến hoá, mọi thứ đều hồi phục, mà công đức cũng đang dần tiêu hao.
- Nguyên Thần cảnh, tầng thứ sáu!
Vương Khả kích động mở to hai mắt.
- Uỳnh!
Một luồng khí lớn phóng ra bốn phương tám hướng.
- Xoetl Miệng Hàn Băng Thần Trùng Vương lại rách thêm một đường.
Hàn Băng Thần Trùng Vương chảy nước mắt, miệng này của ta không lành được nữa rồi.
- Tạch tạch tạch két!
Kéo theo việc đột phá tu vi thì số Thái Âm khí mà Vương Khả hấp thụ quá lớn, Đạo Quả chậm rãi vỡ vụn ra, không còn mắc kẹt ở miệng Hàn Băng Thần Trùng Vương nữa, từng chút từng chút bị nuốt vào trong bụng Hàn Băng Thần Trùng Vương.
Cuối cùng Hàn Băng Thần Trùng Vương cũng không bị kẹt, có thể phóng ra một chút hàn khí.
- Ầm ầm!
Hàn khí cuồn cuộn bộc phát, Hàn Băng Thần Trùng Vương đè ép Thái Dương Chân Hỏa ở xung quanh.
Vương Khả nhảy từ trong miệng Hàn Băng Thần Trùng Vương ra ngoài.
- Phù phù phù!
Hàn Băng Thần Trùng Vương vui đến phát khóc, cuối cùng cũng thoát rồi.
- Uỳnh!
Hàn Băng Thần Trùng Vương khôi phụ lại, chậm rãi thu nhỏ rơi vào lòng bàn tay của Vương Khả.
Hàn Băng Thần Trùng Vương vẫn là Hàn Băng Thần Trùng Vương ban đầu, chỉ là lúc miệng khép lại có vết nứt đến cổ, nhìn qua cực kì hài hước.
x Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương u oán nhìn Vương Khả.
- Ta không có cười miệng ngươi. Ngươi nhìn xem, miệng ngươi vẫn rất đẹp mà! Hơn nữa, mọi chuyện cũng qua rồi. Ngươi xem, bây giờ ngươi đã ăn được thứ trái cây mà ngươi mơ ước! Tốt biết bao nhiêu!
Vương Khả an ủi.
Hàn Băng Thần Trùng Vương trợn mắt, ngươi biết khoảng thời gian trước ta phải trải qua như thế nào không?
Vừa nuốt được Đạo Quả, Hàn Băng Thần Trùng Vương cần phải luyện hóa, lập tức nhắm mắt lại.
Vương Khả cũng không quan tâm nữa. Bởi vì cho dù lão Hàn cần tu luyện nhưng bên ngoài thân thể vẫn toát ra hàn khí, cũng giúp mình chống đỡ được Thái Dương Chân Hỏa ở bốn phía.
Vương Khả nhìn mật độ Thái Dương Chân Hỏa ở xung quanh, biểu cảm kỳ quái.
- Thái Dương Chân Hỏa này yếu đi nhiều như vậy, giảm đi một nửa?
Vương Khả trợn mắt nói.
Hơn một nửa Thái Dương Chân Hỏa đều không thấy nữa? Không phải đã tràn vào cơ thể Vương Khả rồi chứ. Hơn nửa số Thái Dương Chân Hỏa này đã giúp Vương Khả tăng ba tầng tu vi.
Nếu không phải có Đạo Quả và Hàn Băng Thần Trùng Vương và vô số công đức thì số Thái Dương Chân Hỏa này có thể giết chết Vương Khả.
Tay cầm Hàn Băng Thần Trùng Vương, Vương Khả chậm rãi đi ra khỏi biển lửa.
Trong biển lửa vẫn còn một nửa số Thái Dương Chân Hỏa hoang dã. Vẫn có thể giúp Vương Khả nâng cao tu vi, nhưng Vương Khả cũng không phải bị bệnh, nâng cao tu vi làm gì? Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai bị bệnh mà muốn nâng tu vi?
- Công đức của hoàng đế ba đại hoàng triều, bốn đại thánh sứ khó khăn lắm mới đủ được? Tiếp theo thì phải làm sao bây giờ!
Nhưng mà sao Ma Tôn và đám lão Chu lại biết lúc này ta đang cần công đức?
Vương Khả tò mò.
Bên ngoài thần đô Dạ Xoa, trên đỉnh một ngọn núi.
Một bóng người mặc áo đen đeo mặt nạ ác quỷ, không phải Ma Tôn thì là ai?
Ma Tôn nhìn công đức vân hải của thần đô Dạ Xoa ở trên cao.
Vừa rồi Khương Bính đã cho Vương Khả một nửa công đức của hoàng đế, toàn thành đều đang sục sôi ầm ĩ.
Ma Tôn thở dài.
- Thám tử quý phủ của Ma Thập Tam truyền tin tức đến, nói Khương Đệ Nhất muốn đích thân tới thần đô Dạ Xoa đối phó ngươi? Ta đã canh chừng ở đây hai ngày. Vương Khả ngươi đúng là khiến ta kinh ngạc! Không cần phải ta hỗ trợ, ngươi đều dẹp yên được? Vừa rồi ngươi hô hào Khương Bính cho người công đức của hoàng đế, chắc chắn là ngươi đang rất cần! Hai phần này của ta cho ngươi, xem như là phần thưởng cho ngươi dạo gần đây không trêu hoa ghẹo nguyệt!
Lại nhìn mộ kiếm ở phía xa, Ma Tôn xác định Vương Khả sẽ không gặp gì nguy hiểm, lúc này mới quay đầu nhìn về hướng khác.
- Khương Đệ Nhất? Vừa rồi ngươi bị thương nặng chạy từ mộ kiếm ra? Âm hồn bất tán, đừng trách ta bỏ đá xuống giếng!
Trong mắt Ma Tôn lóe lên sự lạnh lẽo.
- Uỳnh!
Ma Tôn hóa thành một vệt sáng, truy sát về hướng mà Khương Đệ Nhất đang bỏ chạy.
Tại một sơn trang bí ẩn bên ngoài triều đô của Hắc Liên hoàng triều Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Nhiếp Thanh Thanh đều đang nhìn biển công đức của Hắc Liên hoàng triều, đã mất đi một nửa.
- Là tín hiệu của Ma Tôn. Lần trước Ma Tôn đã từng nói, hắn có thể cưỡng ép lấy được công đức của hoàng đế Hắc Liên hoàng triều, Tử Liên để cho chúng ta trông coi. Ma Tôn nói một khi hắn có động tĩnh chúng ta đều phải theo. Truyền toàn bộ công đức cho Vương Khả!
Tử Bất Phàm nhìn về phía xa.
- Rốt cuộc Vương Khả đang làm cái gì? Sao lại cần nhiều công đức như vậy?
Chu Hồng Y cau mày nói.
- Cho thì cũng cho rồi, nói gì cũng vô dụng thôi!
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
- Tên tiểu tử kia đang lợi dụng chúng ta, các ngươi không nhìn ra sao?
Chu Hồng Y oán giận nói.
Nhiếp Thanh Thanh, Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Chu Hồng Y vẻ mặt đầy oán trách.
Mặt Chu Hồng Y cứng đờ.
- Được rồi, ta không nói nữa. Ta đâu có nói là không đưa công đức cho hắn, ta giữ công đức lại có tác dụng gì. Cơ bản là ta nhìn Vương Khả là thấy tức!
Chu Hồng Y phiền muộn. Mẹ nó quan hệ của ba người chúng ta gần gũi như vậy, Vương Khả mới là người ngoài. Ta mới trách móc có hai câu mà các ngươi đã nhìn ta bằng ánh mất đấy?
Hoàng đế tử liên đứng trong hoàng cung ngẩng đầu nhìn công đức vân hải trên bầu trời, sắc mặt đen như mực.
- Trẫm biết, hóa ra nhị phẩm tử liên của trẫm đã lâu như vậy không có động tĩnh gì là do vậy. Ngươi đánh cắp công đức của trẫm, những công đức kia đều là của trẫm! Ma Tôn, ngươi đi chết đi!
Hoàng đế Tử Liên tức giận nói.