Những công đức kia là trẫm chuẩn bị cho việc tu thành Thành Tiên cảnh mất sạch rồi, mất sạch rồi!
- Phụt!
Hoàng đế Tử Liên phun ra một ngụm máu tươi.
Ở Hắc Liên hoàng triều cũng xảy ra chuyện như vậy. Hoàng đế Hắc Liên gần lên giận dữ. Bởi vì sự phẫn nộ của hoàng đế mà làm liên lụy rất nhiều người.
- Không thể như vậy, ta không thể kết thúc như vậy!
Trong nháy mắt, hoàng đế Hắc Liên tràn ngập luồng sát khí.
Mà chuyện công đức ở Tử Liên hoàng triều, Hắc Liên hoàng triều bị trộm đã nhanh chóng lan truyền đến khắp nơi.
Bên trong biển lửa của mộ kiếm.
Tay Vương Khả nâng Hàn Băng Thần Trùng Vương chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa ra đã thấy Vương Hữu Lễ, Khương Bính, Tây Môn Tĩnh và một đám đệ tử Vương gia đang chờ ở ngoài.
- Các ngươi đều ở đây à? Tào Hùng đâu? Khương Đệ Nhất đâu?
Sao rồi?
Vương Khả nhìn Vương Hữu Lễ.
Tay Vương Hữu Lễ nắm lấy chuôi hỏa kiếm, sắc mặt vô cùng sốt ruột.
- Vương Khả ngươi ra rồi sao? Đạo Quả đâu?
- Đạo quả không còn nữa, Vương Hữu Lễ không phải ngươi vẫn thấy sao?
Vương Khả lập tức nói.
- Làm sao ta biết được? Vương Khả, Đạo Quả ở đâu? Chuôi kiếm này vẫn chưa được ngâm vào nước lạnh!
Vương Hữu Lễ giục.
- Bị lão Hàn ăn rồi, chẳng phải ngươi nhìn thấy rồi sao?
Vương Khả nói ra.
- Hàn Băng Thần Trùng Vương?
Đệ tử Vương gia đều nhìn Hàn Băng Thần Trùng Vương trên tay Vương Khả.
Vương Hữu Lễ cầm theo trường kiếm đi về phía trước.
- Làm gì? Ngươi muốn làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Nghe theo lệnh của đại tiểu thư, ngâm chuôi kiếm này vào nước lạnh! Vương gia ta cần một chuôi kiếm thần! Ngươi cạy miệng Hàn Băng Thần Trùng Vương ra, để nó nôn ra Đạo Quả!
Vương Hữu Lễ nói ra.
- Không phải nói với ngươi rồi sao. Đã ăn rồi thì làm sao có thể ngâm được nữa? Tiêu hóa hết rồi, ngươi không thấy à!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không thấy?
Mặt Vương Hữu Lễ cứng đờ.
Vậy phải làm sao bây giờ?
- Vậy ngâm Hàn Băng Thần Trùng Vương vào nước lạnh!
Đông Kiếm Thần mở miệng nói.
- Phì, ngươ nói cái gì? Ngâm ngươi vào nước lạnh có được không? Ngươi muốn giết chết huynh đệ của ta à? Các ngươi muốn làm gì? Vương đại tiểu thư đâu? Ta muốn hỏi chuyện Vương đại tiểu thư. Vương gia làm việc kiểu này à, dùng huynh đệ của ta tế kiếm?
Vương Khả trừng mắt giận dữ nói.
- Nó chỉ là côn trùng!
Đông Kiếm Thần cau mày nói.
- Côn trùng cũng là tính mạng! Các người đúng là giống Vương Hữu Kiếm? Hắn là ma đầu tội ác tày trời, các ngươi cũng muốn làm chuyện tàn nhẫn?
Vương Khả trợn mắt nói.
Đám người kia.
Tài Côn trùng cũng là có tính mạng?
- Vương đại tiểu thư đâu?
Vương Khả kêu lên.
- Vừa rồi đại tiểu thư và Khương Đệ Nhất đấu với nhau, đã đả thương Khương Đệ Nhất. Khương Đệ Nhất chạy trốn, mà thần niệm kia của đại tiểu thư cũng bị băng tán, kiếm trận cũng theo đó mà biến mất. Thần niệm của Vương đại tiểu thư không còn nưa! Khương Bính nói.
- Thần niệm của Vương đại tiểu thư bị băng tán?
Vương Khả sững sờ.
- Đúng vậy!
Khương Bính gật đầu một cái.
- Vậy việc ngâm vào nước lạnh là ý của các ngươi chứ không phải của Vương đại tiểu thư?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Mặc dù không phải mệnh lệnh trực tiếp của đại tiểu thư nhưng đại tiểu thư làm nhiều như vậy thì đây cũng chính là ý của đại tiểu thư!
Đông Kiếm Thần cau mày nói.
- Cái rắm!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi nói cái gì?
Đông Kiếm Thần trừng mắt.
- Vương đại tiểu thư muốn thế lúc nào?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi có ý gì?
- Không có mệnh lệnh của Vương đại tiểu thư, các ngươi có tư cách gì tự đề ra mệnh lênh?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả, ngươi đừng có cưỡng từ đoạt ý. Vừa rồi Vương Hữu Lễ đã nói rõ với ta, dùng kiếm ngâm vào nước lạnh luyện thành kiếm thần! Chính là tâm nguyện của đại tiểu thư!
Đông Kiếm Thần trợn mắt nói.
- Không sai!
Một đám đệ tử Vương gia nhao nhao gật đầu.
- Mệnh lệnh mà Vương đại tiểu thư chính miệng nói thì các ngươi nên tuân theo. Tuân theo một cái mệnh lệnh không có căn cứ, các ngươi muốn công khai chống lại Vương đại tiểu thư?
Muốn tạo phản à?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Mệnh lệnh gì đại tiểu thư chính miệng nói? Vương Khả, ngươi đừng có nói bậy bạ, vừa rồi Vương Hữu Lễ đã bàn giao với đại tiểu thư!
Nam Kiếm Thần trợn mắt nói.
- Vương Hữu Lễ, đưa cho ta hỏa kiếm!
Vương Khả kêu lên.
- Làm gì?
Vương Hữu Lễ nghi ngờ nói.
- Chứng minh trong sạch!
Vương Khả trầm giọng nói.
Vương Hữu Lễ sững sờ, mặc dù không rõ lắm nhưng vẫn đưa hỏa kiếm cho Vương Khả.
- Vương Hữu Lễ đây là gia chủ lênh, sao ngươi lại đưa cho hắn!
Đông Kiếm Thần trừng mắt.
- Bởi vì chuôi hỏa kiếm này là ta lấy được. Vương Hữu Lễ chỉ giúp ta một tay, ta bảo hắn mang ra để các ngươi không tự giết lẫn nhau thôi. Chuôi kiếm này là ta lấy ra từ biển lửa!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vậy thì như thế nào?
Đông Kiếm Thần lạnh lùng nói.
- Các ngươi cố ý giả vờ mất trí nhớ à? Vương đại tiểu thư nói với các ngươi thế nào? Xông qua được bốn cửa ải mộ kiếm, lấy được gia chủ lệnh, thì các ngươi nên gọi ta là gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Gọi ngươi là... !
Đông Kiếm Thần nói được một nửa, mặt bỗng nhiên cứng lại.
- Ngươi...
Một đám đệ tử Vương gia cũng trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Đại gia chủ? Theo khẩu dụ của đại tiểu thư, xông qua bốn cửa ải mộ kiếm lấy được gia chủ lệnh, thành đại gia chủ!
Mắt Vương Hữu Lễ sáng lên.
- Ta xông qua được bốn ải! Theo như Vương đại tiểu thư thì gia chủ lệnh ở đây, các ngươi không tuân theo mệnh lệnh của Vương đại tiểu thư sao?
Vương Khả giơ hỏa kiếm nói.
Sắc mặt đám đệ tử Vương gia cứng đờ. Đại gia chủ?
- Vương Khả, ngươi đã làm giả gia chủ lệnh!
Đông Kiếm Thần cau mày nói.
- Đúng vậy, đây là lần thứ hai rồi!
Nam Kiếm Thần cau mày nói.
- Không cần quan tâm ta vào mấy lần. Gia chủ lệnh là do ta lấy được, các ngươi có công nhận hay không! Mệnh lệnh của Vương đại tiểu thư, các ngươi dám không tuân theo?
Vương Khả trầm giọng nói.
Đám đệ tử Vương gia yên lặng.
- Nếu không các ngươi kiểm tra xem, đây là thật hay giả?
Vương Khả nói.
Thật giả? Lúc Vương Hữu Lễ mang ra mọi người đã kiểm tra rồi.
Là thật, hơn nữa trước khi thần niệm của đại tiểu thư vỡ nát còn hồi Vương Hữu Lễ một câu, vì sao không ngâm vào nước lạnh.