- HừI Hừ lạnh một tiếng, Ma Tôn đang muốn xuất hiện ra tay.
Lúc này, một ánh sáng từ trên trời giáng xuống.
Một khí thế khổng lồ, mang theo ánh sáng tản ra.
- Hả?
Ma Tôn kinh ngạc dừng bước.
Là một nam tử mặc long bào màu vàng, đáp xuống sơn cốc.
Mặt Khương Đệ Nhất cũng biến sắc, bởi vì lúc này bản thân không thể nhúc nhích lại có kể địch khác đến. Kiếp nạn hôm nay khó thoát?
- Hoàng đế Luân Hồi? Khụ khụ, là ngươi?
Khương Đệ Nhất kinh ngạc nói.
- Hoàng thượng, thần để lại manh mối, sao ngài lại đích thân tới đây?
Đột nhiên Tào Hùng vui mừng nói.
- Ngươi, ngươi là gián điệp của hoàng đế Luân Hồi?
Khương Đệ Nhất kinh ngạc nói.
Luân Hồi Hoàng Đếlạnh lùng liếc nhìn Khương Đệ Nhất.
- Khương Đệ Nhất? Ha ha, là con trai trưởng, đán tiếc ngươi lại đi sai đường!
Luân Hồi Hoàng Đếcười lạnh nói.
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi phái Tào Hùng tới làm gián điệp có mục đích gì?
Khương Đệ Nhất trừng mắt kêu lên.
Bống nhiên phát hiện ra mấy năm nay bản thân đều bị hoàng đế Luân Hồi. Khương Đệ Nhất luôn kiêu ngạo nhưng giờ phút này đây lòng cũng nảy sinh sự hoảng sợ.
- Vì sao ư! Ha ha, vì cha ngươi không muốn để trẫm mạnh hơn!
Trẫm sẽ hủy đi người quan trọng của hắn! Cha ngươi cảnh giác, có Tây Môn Thuận Thủy trợ giúp làm cho không ai có thể đoán được mục đích của hắn. Cũng may có đứa con trai ngốc như ngươi, ha ha!
Luân Hồi Hoàng Đếcười nói.
- Ngươi nói ta khởờ?
Khương Đệ Nhất tức giận nói.
Bản thân bày mưu tính kế, không phải do Vương Khả thì có thể nuốt tròn ba Đại Thiện hoàng triều, Thi Quỷ và Dạ Xoa rồi. Ngươi nói ta khờ?
- Hừ, khở hay không không quan trong, hiện tại đi với trãm!
Luân Hồi Hoàng Đếlạnh lùng nói.
Vừa nói xong giương tay một cái tóm lấy Khương Đệ Nhất và Tào Hùng.
- Ngươi muốn gì, thả ta ra, thả ta ra!
Khương Đệ Nhất kinh ngạc kêu lên.
- Vào tay trẫm rồi thì không ai có thể cứu được ngươi!
Luân Hồi Hoàng Đếlạnh lùng nói.
Đợi ba người đi mất Ma Tôn mới chậm rãi đi ra nhìn theo.
- Khương Đệ Nhất là con trai của Thiện Hoàng, là Đệ Nhất Ma Thần của Đại Ác hoàng triều! Vậy mà Luân Hồi Hoàng Đếkhông tiếc giá nào bắt đi? Là trước kia ta đã quá coi thường Luân Hồi Hoàng Đếrôi? Hắn đang mưu tính cái gì?
Ma Tôn híp mắt không hiểu.
Một năm sau, tại quý phủ của Vương Hữu Lễ!
Vương Khả, Vương Hữu Lễ, Khương Bính đang ngồi uống trà.
- Tiểu tử Tây Môn Tĩnh kia đâu?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Hắn? Bây giờ hàng ngày hắn đều luyện kiếm cùng bốn vị kiếm thần tại mộ kiếm, luyện đến muốn điên rồi!
Vương Hữu Lễ nói ra.
- Lại đi luyện kiếm? Bốn ngươi kia còn chiến với hắn sao?
Vương Khả nói.
- Ngươi không biết?
Vương Hữu Lễ nói.
- Ta biết cái đếch gì. Một năm nay ta và Khương Bính bận bịu đến chân không chạm nổi đất. Khương Bính cái gì cũng không hiểu, ta làm sao có thời gian để ý Tây Môn Tĩnh?
Vương Khả kỷ quái nói.
- Các ngươi bận bịu? Vội vàng đi kiếm tiền à?
Mặt Vương Hữu Lễ đen lại nhìn Vương Khả.
- Hả? Sao ngươi lại nói gia chủ vội vàng đi kiếm tiền?
Vương Khả trừng mắt.
- Ngươi là đại gia chủ, không phải gia chủ!
Mặt Vương Hữu Lễ đen lại.
- Không giống nhau sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Mệnh lệnh có lợi cho Vương gia thì chúng ta sẽ tuân theo.
Mệnh lệnh có hại cho Vương gia thì chúng ta có thể không tuân theo!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
Mặt Vương Khả đen lại.
- Ngươi có ý gì? Muốn tạo phản hay sao?
Đây là lời lúc trước của đại tiểu thư. Trước đó ngươi bảo để cho Khương Bính đăng cơ, chúng ta tuân theo là bởi vì một phần đệ tử Vương gia nghe theo ta ủng hộ ngươi cho nên ngươi có thể quyết định việc của Vương gia. Nhưng nếu như việc ngươi đưa ra mà 12 vị gia chủ cảm thấy có hại cho Vương gia thì chúng ta có thể từ chối ngươi!
Vương Hữu Lễ giải thích.
- Là sao? Cái danh đại gia chủ này, không có ích gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không phải không có ích gì, chỉ là quyền lợi không lớn như vậy!
Vương Hữu Lễ giải thích.
Mặt Vương Khả đen lại nhìn Vương Hữu Lễ. Quả nhiên là không được cái tích sự gì.
- Đúng rồi lần trước ta quên hỏi ngươi. Lúc trước Vương Hữu Kiếm chết ở bên trong biển lửa, vòng tay trữ vật của hắn ngươi đã tìm được chưa?
Vương Hữu Lễ hỏi.
- Làm gì?
Vương Khả trừng mắt.
- Vương Hữu Kiếm chết rồi nhưng nhánh được tách ra của hắn vẫn còn đó. Bọn họ tách riêng tất cả tiền tài ra, đa số đều nằm trong tay Vương Hữu Kiếm. Của cải mà Vương Hữu Kiếm vơ vét suốt 3000 năm này nhiều vô kể. Nhánh của hắn có vô số tiền tài, nghe đệ tử đứng đầu của hắn nói, vòng tay trữ vật của Vương Hữu Lễ bên trong có giá trị mấy triệu cân kinh thạch, thậm chí còn nhiều hơn. Bọn họ có ý muốn ta hỏi ngươi xem, ngươi có thấy vòng tay trữ vật của hắn không?
Vương Hữu Lễ hiếu kỳ nói.
Vương Khả biến sắc. Đương nhiên là ta có thấy, cái vòng tay kia chứa vô số tiền tài ta đã tích thu rồi, nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?
- Không có, Vương Hữu Kiếm bị đốt thành tro bụi, ta có thể lấy được cái gì. Lửa lớn như vậy, không phải ngươi không thấy được!
Các ngươi đúng là kỳ quái, đã một năm rồi còn hỏi cái này làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
~ Ta cũng cảm thấy vậy, nhưng đệ tử của hắn nói vài ngày trước thấy ngươi sai thuộc hạ đi bán một cái bảo bối lấy tiền. Bảo bối kia chính là vòng tay trữ vật của Vương Hữu Kiếm, cho nên bọn họ hoài nghi, vòng tay trữ vật của Vương Hữu Kiếm rơi vào tay của ngươi!
Vương Hữu Lễ cau mày nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ. Thuộc hạ của ta? Mẹ nó, tên nào không có mắt dám bán bảo vật, không phải ta đã sai âm thầm đổi những bảo vật thừa thãi lấy tiền sao? Sao còn bị theo dõi?
- Làm sao có thể, chắc chắn là trùng hợp rồi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Có đúng không?
Vương Hữu Lễ nhìn chằm chằm Vương Khả.
- Làm sao, ngươi còn chưa tin nhân phẩm của ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
Vương Hữu Lễ.
xí Nhân phẩm của ngươi, rất khó để tin tưởng!
- Đúng rồi Vương Khả, Hàn Băng Thần Trùng Vương đâu? Một năm này không thấy hắn?
Vương Hữu Lễ hiếu kỳ nói.
Vương Khả.
may - Thế nào? Hắn ăn Đạo Quả, chẳng lẽ chết rồi? Ta đã nói rồi, Đạo Quả không dễ dàng ăn được đâu, xong đời ngay?
Vương Hữu Lễ nói.