Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1857 - Chương 1858: Vì Muốn Tốt Cho Người Dân Dạ Xoa

Chương 1858: Vì muốn tốt cho người dân Dạ Xoa

Vương Khả nói ra.

Khương Bính, Vương Hữu Lễ, đám đệ tử Vương gia đều trừng mắt nhìn Vương Khả.

Ý ngươi là, dùng vàng ròng bạc trắng linh sơn linh hải của quốc khố, đổi lấy một đống giấy vụn của ngươi?

- Ánh mắt kia của các ngươi là có ý gì? Thần Vương tệ của ta là đồng tiền cực mạnh, ngươi đi hỏi bách quan đi, muốn bổng lộc là linh thạch hay là Thần Vương tệ? Ta cũng muốn tốt cho các ngươi thôi! Vì muốn tốt cho bách quan, cho dân chúng Dạ Xoa! Các ngươi dùng ánh mắt kia nhìn ta làm gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

Mọi người đều yên lặng, bách quan muốn Thần Vương tệ bởi vì thiên hạ đang cần Thần Vương tệ. Thần Vương tệ có thể hối đoái gấp mấy lần linh thạch.

Nhưng mà chúng ta có cảm giác ngươi đang đào góc tường Dạ Xoa hoàng triều, nhưng không có chứng cứt - Vậy cứ quyết định thế đi. Đi thôi, dẫn ta đi xem quốc khốt Mắt Vương Khả sáng lên nói.

Khương Bính, đệ tử Vương gia.

Ma Tôn lục tung khắp nơi truy tìm Khương Đệ Nhất. Không bao lâu đã đuổi được tới vị trí của Khương Đệ Nhất.

Đó là một sơn cốc.

Ma Tôn đứng ở vị trí kín đáo trong rừng, nhìn hai người bên dòng suối nhỏ ở sơn cốc.

Chính là Khương Đệ Nhất máu me đầy người và Tào Hùng nhìn thảm không nói nên lời.

Tào Hùng bị thương không nặng, dù sao sau khi hồi phục tu vị cũng có thể đánh lại Khương Bính. Nhìn thì thảm bởi vì trước đó bị Vương Khả và Vương Hữu Lễ vây đánh dã man, mặt mũi bầm dập, máu mủi chảy ngang mặt, trên mông toàn là vết kiếm, quần áo rách tung tóe, trước ngực sưng vù.

Tào Hùng đứng bên dòng suối nhỏ.

Khương Đệ Nhất liên tục lấy nước rửa mặt, đồng thời ăn đan dược. Bởi vì trước lồng ngực Khương Đệ Nhất có một lỗ hỏng, một cái lỗ xuyên thân thể. Quả nhiên là bị trũng một đòn của Vương đại tiểu thư trước khi thần niệm bị hủy, vết thương không hề nhẹ.

- Sư tôn, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?

Tào Hùng lộ ra vẻ lo lắng.

- Khụ khụ khụ, Vương đại tiểu thư! Đúng là một người ngoan cố, một chưởng cuối cùng kia nàng ta đã điều động hết uy lực của kiếm trận đánh ta. Đáng chết, khụ khụ khụ. Một trưởng đã tổn thương nguyên thần của ta, hại ta suy yếu đến mức này. Vừa rồi nếu không phải ta chạy nhanh thì kiếm thần của Vương gia đã có thể bắt được ta rồi. Khụ khụ khụ, đáng chết!

Khương Đệ Nhất nôn ra một ngụm máu, lòng vẫn sợ hãi nói.

- Sư tôn yếu quá rồi?

Tào Hùng lo lắng.

- Không sao, cho ta thời gian ta có thể hồi phục, khụ khu, ta... !

Khương Đệ Nhất vừa rửa mặt vừa nói.

Bỗng nhiên Khương Đệ Nhất cảm nhận được một luồng sát khí từ phía sau truyền tới.

- Cái gì?

Mặt Khương Đệ Nhất biến sắc, quay đầu nghênh đón một chưởng kia.

- Uỳnh!

Một tiếng vang thật lớn nổ ra, hai chưởng chạm vào nhau, phóng ra bốn phía ở sơn cốc luồng khí như vũ bão.

Ma Tôn ở giữa rừng co rút con ngươi lại, kinh ngạc nhìn về người ra tay với Khương Đệ Nhất.

- Tào Hùng? Ngươi làm gì? Ngươi đánh lén ta?

Khương Đệ Nhất sợ hãi rống lên.

Vừa rồi là Tào Hùng đánh lén Khương Đệ Nhất một chưởng nhưng bị Khương Đệ Nhất cản lại. Hai người giằng co không ai nhường ai.

- Khương Đệ Nhất, quả nhiên ngươi đã yếu đến mức độ này!

Tào Hùng dữ tợn nói.

- Vì sao? Tào Hùng, vì sao, vì sao ngươi phản bội ta? Ngươi là đồ đệ của ta, ta là sư tôn của ngươi?

Khương Đệ Nhất quát.

- Ầm ầm!

Hai người giằng co không ngừng.

- Ha ha, vì sao? Không vì gì cả! Sư tôn? Ha ha, ngươi còn coi ta là đồ đệ à! Ngươi chỉ lợi dụng ta mà thôi! Những năm này ta giúp đỡ ngươi tất cả. Nhưng ngươi không đoán được là ta cố ý làm đồ đệ của ngươi sao?

Tào Hùng cười lạnh.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi bái ta làm thầy là có mục đích riêng?

Ngươi là gián điệp từ nới khác tới?

Mặt Khương Đệ Nhất biến sắc.

- Yếu như vậy rồi còn có thể nghĩ được nhiều thế cũng không dễ dàng nhỉ. Ta còn phải cảm ơn Vương đại tiểu thư đã đánh ngươi trọng thương, ta mới có thể bắt được ngươi về lập công!

Tào Hùng tự tin nói.

- Lập công, lập công cái gì? Hôm nay thiên hạ đều biết, ngươi đã phản bội Đại Thiện hoàng triều. Ngươi lại phản bội ta, cũng là đối thủ của Đại Ác, toàn bộ Trung Thần Châu sẽ không tha cho ngươi, ngươi lập công với ai?

Khương Đệ Nhất kinh ngạc nói.

- Ngươi không cần lo, Khương Đệ Nhất, thu phục đi!

Tào Hùng kêu lên.

Bốn phía Tào Hùng đột nhiên toát ra lửa ngập trời, lao về phía Khương Đệ Nhất.

- Uyỳnh!

- Phụt!

Khương Đệ Nhất phun ra một ngụm máu tươi, bị bao phủ trong ngọn lửa lớn.

- Khụ khụ khu, ha ha! Một đời ta mưu mô với thiên hạ, chưa từng nhìn lầm bất kể kẻ nào. Mà lại sai khi nhìn ngươi, Tào Hùng, ngươi tự tìm cái chết!

Khương Đệ Nhất dữ tợn nói.

- Ha ha, đáng tiếc ngươi đã biết quá muộn rồi. Hồng Liên Nghiệp Hỏa!

Tào Hùng kêu lên.

- Uỷỳnh!

Lần thứ hai, ngọn lửa bao phủ lấy Khương Đệ Nhất. Giờ phút này, Khương Đệ Nhất bị thương lại càng nặng, chớp mắt bị ngọn lửa nuốt chửng.

- Thiên nhãn, mở!

Mắt Khương Đệ Nhất đầy bi phẫn nói.

Giữa ấn đường Khương Đệ Nhất xuất hiện một tơ máu màu đỏ, sau đó mọc ra một con mắt thứ ba, xé toạc trong nháy mắt.

- Uỳnh!

Một tia sáng màu đỏ bắn ra từ mi tâm ấn đướng của Khương Đệ Nhất, bay thẳng về phía Tào Hùng. Hồng Liên Nghiệp Hỏa từ bốn phía bỗng nhiên tách ra, tia sáng đỏ bay thẳng đến mặt Tào Hùng.

- Không, không được!

Tào Hùng kinh ngạc kêu lên.

Tào Hùng kinh hoàng lấy bàn tay phòng ngự.

- Uỳnh!

Một tiếng vang thật lớn nổ ra, trong nháy mắt hai người bắn ra.

- Uỳnh! Uỳnh!

Khương Đệ Nhất và Tào Hùng đều rơi xuống đất, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Ấn đường Khương Đệ Nhất bị xé rách giờ đã khôi phục chỉ để lại một vệt máu. Khương Đệ Nhất nằm trên mặt đất, thở phì phò.

Mà vị trí tim Tào Hùng vừa rồi bị tia đồ xuyên thủng, vết thương rất thảm.

- Ngươi, ngươi, khụ khụ khụ!

Tào Hùng kinh hãi nói.

- Khu khụ khụ, Tào Hùng! Ngươi và ta đều trọng thương, xem ai có thể khôi phục trước!

Khương Đệ Nhất dữ tợn nói.

- Khụ khụ khụ, Khương Đệ Nhất ngươi không chạy thoát được đâu!

Tào Hùng yếu ớt nói.

- Ngươi nhất định phải chết!

Khương Đệ Nhất cũng dữ tợn nói.

Hai người không ai nhường ai, nhanh chóng khôi phục sức mạnh.

Mà ở nơi xa trong rừng, Ma Tôn đang nhìn chằm chằm cũng không nghĩ sẽ nảy sinh ra nhiều chuyện như vậy.

Bình Luận (0)
Comment