Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186: Bẹp Bẹp

Chương 186: Bẹp Bẹp

Bên trong Chướng Hải.

Không biết qua bao lâu, Xà Vương nặng nề khôi phục lại một chút thần trí.

- Ọe ! Ọe !

Xà Vương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, đã nôn khan một trận, đầu vẫn trong trạng thái bột nhão, cá mập nuốt vào không lâu trước đó lại phun ra.

Toàn thân còn đang run rẩy, qua một hồi lâu Xà Vương mới cảm giác mình về tới nhân gian.

Cảm giác hôi thối vẫn còn ở trong miệng, không còn ở sâu trong linh hồn, trải qua bài học lần này, Xà Vương cảm thấy, đời này không dám ăn đồ bậy bạ nữa. Quá, quá kinh khủng!

Xà Vương khôi phục thần trí, dường như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

- Ca ca ca!

Xà Vương nhìn lên bầu trời gọi nội đan của mình về. Thế nhưng, cảm ứng bầu trời một chút lại không có.

Không thấy?

Nội đan bản thân tu hành vô số tuế nguyệt biến mất?

Bị người đánh cắp? Cướp?

- Rống !

Xà Vương tức giận rống to một tiếng.

Mình xưng vương xưng bá ở xung quanh xà quật lâu như vậy, còn chưa từng bị lừa như vậy. Nội đan của mình bị người đoạt đi sao?

Xà Vương muốn nổi điên, không thấy nội đan, làm sao bản thân đột phá? Làm sao đạt tới Đan Anh cảnh?

Nó rít lên một tiếng, càng là một loại hiệu lệnh của quân vương, trong nháy mắt, nhóm hải xà vây ở tứ phương hải vực, nghe được hiệu lệnh, nhanh chóng bơi về vị trí Xà Vương.

Càng ngày càng nhiều hải xà bơi tới, những con xà tướng càng bơi ở phía trước.

- Đại vương? Xảy ra chuyện gì?

Một con xà tướng vừa đến đã hỏi.

Xà Vương ở trên cao nhìn xuống, biểu tình dữ tợn nhìn bầy rắn.

- Bảo các ngươi trông coi bốn phía hải vực, các ngươi lại bỏ mặc ngoại địch đi vào là sao? Rống!

Xà Vương giận dữ quát mắng bầy rắn.

- Chúng ta... ?

Bầy rắn hoảng sợ.

- Nội đan của ta đã biến mất, tìm cho ta, tìm, rống !

Xà Vương quát.

- Vâng!

Bầy rắn lập tức rống to một tiếng.

Tiếp theo, bầy rắn bơi về bốn phương tám hướng.

Xà Vương nôn nóng nhưng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi, bởi vì chẳng biết tại sao, nội đan và bản thân lại mất đi liên lạc, một chút cảm ứng cũng không có? Vì sao? Vì sao không cảm ứng được chứ?

- Đại vương, bên này có, có khí tức của ngài!

Một tên xà tướng ở xa hô lên.

Xà Vương lắc đầu một cái, trong nháy mắt vọt tới, rất nhanh, ở đáy biển tìm được một mảnh kính vỡ.

- Híz-khà- zzz!

Xà Vương giống như hít thở không thông, nhìn mảnh kính vỡ kia.

Nội đan, không sai, là nội đan của mình, nhưng tại sao, tại sao lại thành mảnh vỡ chứ?

Là ai? Là ai đánh vỡ nội đan của ta? Có biết ta tốn bao nhiêu tinh lực, hao phí bao nhiêu yêu nguyên mới tạo ra được không?

Nội đan bản thân bị vỡ, vậy những mảnh khác đâu?

Xà Vương lộ ra vẻ hoảng sợ.

Xà Vương cẩn thận nuốt mảnh vỡ nội đan vào trong miệng, toàn thân run rẩy:

- Bất kể là ai, ta cũng muốn hắn chết, ta muốn hắn chết!

- Xà Vương? Hiện tại, làm sao bây giờ?

Một tên xà tướng lo lắng nói.

- Tìm, tiếp tục tìm cho ta, thông báo tất cả hải xà, tất cả, là tất cả, đi ra tìm cho ta, ngoài chuyện này ra không có gì quan trọng, ta muốn tìm những mảnh vỡ nội đan khác, còn nữa, ta muốn chém hung thủ thành muôn mảnh, ta muốn ăn hắn, rống!

Xà Vương gào thét, rống to một tiếng.

- Vâng!

Chúng xà tướng cùng rống lên nói.

Vô số hải xà lập tức tìm kiếm chung quanh, đồng thời, từng tiếng rống to, gọi tất cả hải xà về vùng biển này, toàn bộ đi ra giúp Xà Vương tìm hung thủ.

Không bao lâu, mảnh vỡ nội đan thứ hai đã được tìm ra.

Trong lòng Xà Vương đang rỉ máu, nhưng thông qua hai điểm tạo thành một đường thẳng, tựa như đã tính toán ra phương hướng hung thủ rời đi rồi.

- Cái phương hướng kia, cái hướng kia! Rống!

Xà Vương tức giận nhìn đuổi theo theo phương hướng Vương Khả rời đi.

Trên đường đi, Xà Vương liên tục nhặt được mảnh vỡ nội đan của bản thân, mỗi lần nhặt được một mảnh, Xà Vương lại yên lặng rơi lệ, con mẹ nó hung thủ là ai? Vậy mà đánh nội đan ta thành cái dạng này? Thật là tàn ác! Ta sẽ ăn ngươi!

Xà Vương truy sát.

Vương Khả ở trên thuyền lớn, không phát hiện sau lưng có đại xà đuổi theo, mà lo lắng trọc chân khí trong cơ thể.

Vô dụng, bản thân căn bản không áp chế nổi, thời gian mới trôi qua không bao lâu, trọc chân khí vừa mới tiêu hao lại khôi phục rồi?

- Phi, cái thần công thối gì vậy!

Vương Khả buồn bực đứng dậy, chửi rủa một trận.

Vương Khả không có phát hiện tiểu động tác của Chu Yếm ở đằng sau thuyền, giờ phút này nội tâm bực bội không thôi.

Thời khắc này Vương Khả rất phiền muộn, bỗng nhiên phía trước thuyền lớn truyền đến một tiếng nữ tử gào thét.

- Vương Khả? Là ngươi sao?

Tiếng hô này có một chút lo lắng, một chút sốt ruột!

Vương Khả sững sờ:

- Ta nghe nhầm à? Tại sao trên đại dương bao la này, ta lại nghe được tiếng của công chúa U Nguyệt?

- Vương Khả, thật là ngươi, quá tốt rồi!

Tiếng hô kia lập tức tới gần.

Vương Khả ngẩng đầu nhìn tới, lập tức nhìn thấy một cái thuyền nhỏ cách đó không xa đang đi về phía mình, trên thuyền nhỏ thật sự có một cô gái nhỏ, lộ ra nụ cười như hoa lê, xinh đẹp lẻ loi, mỹ diễm bắn ra bốn phía?

- A, công chúa U Nguyệt? Sao, tại sao là ngươi? Ngừng thuyền, Chu Yếm, ngừng thuyền!

Vương Khả kích động kêu.

Hai chiếc thuyền lập tức ngừng lại.

Công chúa U Nguyệt nhảy một cái, trong nháy mắt nhảy lên boong thuyền Vương Khả.

- Vương Khả, ngươi còn sống, quá tốt rồi quá tốt rồi!

Trong mắt công chúa U Nguyệt toàn là nước mắt, nhào vào trong ngực Vương Khả.

Được mỹ nhân ôm, bực bội trong lòng Vương Khả lúc trước không còn sót lại chút gì, trong lúc nhất thời hết sức thoải mái.

- Công chúa U Nguyệt, tại sao nàng ở chỗ này?

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Sau khi ta tỉnh lại, liền nghe biểu tỷ ngươi nói, ngươi cứu ta..., ô ô! Ta biết ngươi bị tà ma bắt đi, nghe bọn hắn nói đưa vào Chướng Hải, ta liền vô cùng lo lắng, ta không dám tìm những người khác hỗ trợ, nên một mình đi tìm ngươi, ta vẫn đeo tương tư châu trên tay, ta cẩn thận tế luyện một phen, nó có thể khiến cho ta cảm ứng được phương vị tương tư châu trong tay ngươi, ta liền, ta liền một mình lái thuyền đến đây, quá tốt rồi, ta tìm được ngươi rồi!

Công chúa U Nguyệt lập tức kích động không thôi.

Bình Luận (0)
Comment