Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 185 - Chương 185: Bẹp Bẹp

Chương 185: Bẹp Bẹp

Nội đan trong suốt của Xà Vương rơi xuống, vừa vặn rớt trúng boong thuyền.

- Xoảng!

Nội đan Xà Vương chia năm xẻ bảy, vỡ nát, hư ảnh Xà Vương vừa mới ngưng tụ bên trong nội đan, cũng vỡ tứ tán, biến mất không thấy.

- Cầu pha lê? Từ trên trời rớt xuống?

Vương Khả ở trên boong, hết nhìn quả cầu pha lê vỡ nát, lại nhìn bầu trời một chút, vẻ mặt không hiểu.

Trên boong thuyền!

Vương Khả nhìn quả cầu pha lê chia năm xẻ bảy ở trước mặt, vẻ mặt trở nên khó coi!

Chu Yếm nói, vừa rồi đụng vào đá ngầm?

Đánh rắm! Đụng vào đá ngầm, vậy quả cầu pha lê này ở đâu ra? Pha lê đá ngầm sao? Chu Yếm đang gạt ta?

Xung quanh trống không, làm sao bầu trời lại có thể rơi xuống một quả cầu pha lê? Cái này không phù hợp logic!

Căn bản không phải là đụng vào đá ngầm, mà là tiểu tử Chu Yếm này không thành thật.

Mình ngồi ở đầu thuyền, Chu Yếm muốn hại mình? Dùng quả cầu pha lê nát này đập bản thân?

- Chu Yếm, ta đã nói với ngươi, giúp ta lái thuyền, đưa ta đến bờ, giữa ta và ngươi liền không ai nợ ai, vậy mà ngươi còn muốn hại ta sao? Ngươi có tin ta ném ngươi vào trong biển hay không?

Vương Khả tức giận nói.

Vương Khả tức giận lấy ra một cái túi vải, nhặt từng mảnh pha lê vỡ vụn lên.

Vương Khả ở kia tức giận, còn Chu Yếm ngồi ở trong khoang thuyền, lại bị dọa cho há to miệng.

Bởi vì thuyền đang chạy, Vương Khả ở đầu thuyền không nhìn thấy Xà Vương, nhưng Chu Yếm ở đuôi thuyền lại nhìn thấy.

Rắn, một con rắn thật lớn! Hình thể kinh khủng, là yêu quái gì vậy, chiều dài so với chiếc thuyền của chúng ta còn dài hơn? Thật, thật, thật là khủng khiếp!

Vừa rồi chúng ta không phải đụng vào đá ngầm? Là yêu thú? Hơn nữa còn đụng choáng nó? Đây là yêu thú gì, mà không chịu nổi một cú va chạm như vậy? Vừa chạm cái đã ngất?

- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi lái thuyền kiểu gì vậy, bảo ngươi cầm lái, ngươi lại cho ta chơi trò thiêu thân gì vậy? Còn cầm quả cầu pha lê này đập ta? Chu Yếm, ngươi muốn ta đá ngươi xuống biển sao?

Vương Khả chờ Chu Yếm, cầm cái túi trong tay hung hăng ném vào trong ngực Chu Yếm.

- Phốc!

Chu Yếm vốn bị trọng thương, giờ lại bị cái túi đựng quả cầu pha lê này đập trúng nên phun ra một ngụm máu, thoạt nhìn vô cùng thảm liệt.

- Đừng giả bộ đáng thương với ta! Còn muốn tính kế ta sao? Sao không nhìn đầu óc của ngươi một chút? Dùng quả cầu pha lê này có thể làm ta tổn thương à? Đầu ngươi bị hỏng sao?

Vương Khả vẫn cau mày nhìn Chu Yếm như cũ.

Trước kia nhìn Chu Yếm, vẫn là một người hung ác, hiện tại làm sao vậy? Nhập ma xong, cả người trở nên ngây ngây ngốc ngốc? Một quả cầu pha lê cũng muốn làm tổn thương ta?

Nếu không phải hắn còn có tác dụng, nhất định phải lái thuyền, bản thân đã sớm trả thù.

Ai! Ta vẫn quá nhân từ!

- Nhìn cái gì vậy? Trừng mắt muốn hù chết ta sao? Lái thuyền cho tốt, lên bờ, ta và ngươi ai đi đường nấy, hừ! Sao không nhìn tu vi ngươi một chút đi, đến giờ vẫn chưa tới Tiên Thiên cảnh! Có thể dùng chút đầu óc hay không? Nếu không phải nhìn trên mặt mũi cha ngươi năm đó, ta đã sớm quất ngươi! Hừ!

Vương Khả trầm giọng quát.

Chu Yếm:

-...

Chu Yếm rất muốn phản bác, nhưng hiện tại phản bác cũng phải có người tin tưởng? Chính mình đã thảm thành như vậy, nói khoác bản thân có chỗ tốt gì?

Chỉ có thể yên lặng để Vương Khả mắng không dám cãi lại.

Vương Khả mắng xong trở về boong thuyền.

Giờ phút này Vương Khả vẫn cực kỳ bực bội, bực bội trọc chân khí trong cơ thể.

- Đại Nhật Bất Diệt Thần Công? Năng lực khôi phục của bản thân cũng quá mạnh đi? Ta mới tốn một chút thời gian, đã khôi phục nhiều như vậy?

Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.

Vương Khả sợ hãi trong cơ thể có quá nhiều trọc chân khí, cho nên vừa rồi mới ném ra ngoài hơn một nửa. Hiện tại bản thân nó lại tự khôi phục, khiến Vương Khả lo lắng.

- Á, cái công pháp này là gì vậy, vậy mà không thể ngăn cản nó khôi phục? Chỉ có thể mặc cho trọc chân khí nhanh chóng bù đắp sao? Không được, không được, ta phải áp chế nó, không thể để cho nó khôi phục nhanh như vậy, bằng không lại phải bận rộn rồi!

Vẻ mặt Vương Khả sốt ruột.

Vương Khả nhắm mắt, áp chế chân khí bản thân, không để cho bản thân khôi phục.

Tình cảnh này bị Chu Yếm trong khoang thuyền nhìn thấy, vẻ mặt co rúm lại.

- Vương Khả, ngươi khoác lác! Khoe khoang cho ta xem, ta cũng không tin. Còn có người ghét bỏ chân khí bản thân phục hồi nhanh sao? Phi!

Chu Yếm chỉ dám thấp giọng chửi mắng.

Chu Yếm vừa chửi mắng vừa nhìn cái túi trong tay, trong túi toàn là mảnh kính vỡ. Vẻ mặt Chu Yếm cũng trở lên mờ mịt, đây không phải ta đập? Là trên trời rơi xuống mà?

Dùng chân khí kiểm tra, thế nhưng, căn bản không kiểm tra ra cái gì đặc biệt, Chu Yếm lấy ra một mảnh thả vào trong miệng nếm thử.

Mảnh thủy tinh như có độc, trong nháy mắt, khiến mặt Chu Yếm tím lại. Chu Yếm lại trúng độc.

- Phốc!

Chu Yếm nôn ra hai ngụm máu độc.

- Vương Khả, ngươi lại hại ta! Phốc!

Chu Yếm nhìn Vương Khả trên boong, vẻ mặt hận thù.

Cái này không phải là mảnh thủy tinh, là kịch độc.

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ là xà yêu lúc trước?

Chu Yếm chịu đựng kịch độc, nhìn cái túi trong tay một chút.

Giờ phút này, thuyền đã chạy được khoảng cách rất xa, sớm đã không nhìn thấy con rắn phía sau.

Nhưng trong mắt Chu Yếm lại bắn ra từng đợt hung quang.

- Được, được, Vương Khả, ngươi sỉ nhục ta, xem ta trả thù ngươi như thế nào! Hừ, quả cầu pha lê này chắc là của con yêu xà kia? Xà yêu không được tốt lắm, bị đụng choáng, nhưng nó tỉnh lại nhất định sẽ tìm ai đụng nó, ta dùng mảnh thủy tinh này lưu lại ký hiệu cho yêu xà, để nó đuổi theo! Vương Khả không nhìn thấy yêu xà, ta lại nhìn thấy, ta ở đằng sau, chỉ cần yêu xà đuổi tới, ta liền vụng trộm nhảy xuống biển chạy trốn, đến lúc đó, chỉ có một mình Vương Khả trên thuyền? A, ha ha, nhất định yêu xà sẽ ăn Vương Khả! Ha ha! Phốc!

Chu Yếm một bên thổ huyết, một bên lộ ra nụ cười tà ác.

Chu Yếm vừa trừ độc, vừa chậm rãi rải vài mảnh kính vỡ.

- Yêu xà ơi yêu xà, ngươi nhất định phải tới, ăn Vương Khả, báo thù rửa hận cho ta!

Chu Yếm chờ mong.

- Bành!

Từng mảnh kính vỡ rơi xuống biển.

Bình Luận (0)
Comment