Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Tây Môn Tĩnh? Ngươi thật sự không biết?
Vương Hữu Lễ nói.
- Một năm nay ta bận rộn phát hành Thần Vương tệ, làm sao có thời gian để ý hắn.
Vương Khả nghi ngờ nói.
- Một năm nay hàng ngày Tây Môn Tĩnh đều ở mộ kiếm. Kiếm đạo của năm người bọn họ không ngừng tăng lên. Kiếm đạo của Tây Môn Tĩnh bây giờ còn mạnh hơn so với Vương Hữu Kiếm trước kia!
Vương Hữu Lễ cảm thán.
- Thật sao? Tây Môn Tĩnh có thiên phú kiếm đạo?
Mắt Vương Khả sáng lên.
- Không sai, Tây Môn Tĩnh có ký ức Luân Hồi, lĩnh hội kiếm ý cực kỳ nhanh. Hơn nữa, chỉ một thời gian ngắn sẽ khiêu chiến với ngươi!
Vương Hữu Lễ nói.
- Khiêu chiến với ta? Hắn quên ta đã dặn hắn rồi sao? Thiên hạ này ta là đệ nhị kiếm đạo, hắn dám khiêu chiến với ta? Trước đây là ta che chở cho hắn, nếu không với cái đầu óc của hắn sớm đã bị bao nhiêu người bắt rồi!
Vương Khả khinh thường nói.
Vương Hữu Lễ, Khương Bính trừng mắt nhìn Vương Khả. Ngươi thổi cái gì đấy! Tây Môn Tĩnh dù sao cũng ở Võ Thần cảnh, ai có thể bắt hắn?
Lúc ba người đang nói chuyện thì Đông Kiếm Thần đột nhiên xông vào đại điện.
- Đại gia chủ, không xong rồi, Tây Môn Tĩnh bị người ta bắt đi rồi!
Đông Kiếm Thần lo lắng nói.
Vương Hữu Lễ, Khương Bính trừng mắt.
— uy?
Ngươi phối hợp với Vương Khả đấy à?
Vương Khả, Khương Bính, Vương Hữu Lễ và bốn đại kiếm thần lần lượt đi với tiểu viện bên cạnh mộ kiếm.
Trên mặt đất có một thanh trường kiếm, một đống quần áo, còn có một vũng máu tươi.
- Chính là chỗ này. Một năm nay Tây Môn Tĩnh và chúng ta đều tập luyện kiếm đạo ở đây, tiểu viện này là nơi ở của Tây Môn Tĩnh. Chúng ta đấu với nhau một khoảng thời gian thì rời khỏi mộ kiếm tập luyện riêng một thời gian. Tính ra hôm nay là ngày chúng ta tập hợp lại với nhau, vậy mà Tây Môn Tĩnh vẫn không xuất hiện. Chúng ta tới đây xem thì thấy mọi thứ hỗn độn. Chúng ta đoán ngay là Tây Môn Tĩnh xảy ra chuyện!
Đông Kiếm Thần nói ra.
- Chuôi kiếm này là kiếm của Tây Môn Tĩnh. Chỗ quần áo bị rách cũng là của hắn, máu trên đất cũng là của Tây Môn Tĩnh!
Sắc mặt Nam Kiếm Thần khó coi.
- Õ đây đã xảy ra đại chiến? Tây Môn Tĩnh là Võ Thần, sao chiến đấu kịch liệt như vậy lại không có chút động tĩnh nào.
Khương Bính nghi hoặc.
- Trên này có 18 lỗ nhỏ, chắc chắn là có người lặng lẽ bày trận.
Đúng là lợi hại, có thể trùng kích được Võ Thần cảnh?
Vương Hữu Lễ tò mò.
- Bày trận? Sớm đã có âm mưu? Là ai?
Mặt Đông Kiếm Thần biến sắc.
Vương Khả nhìn 18 lỗ nhỏ, sắc mặt khó coi.
- đại trận Thập Bát La Hán?
Vương Khả biến sắc.
- đại trận Thập Bát La Hán? Ngươi biết sao?
Khương Bính kinh ngạc nói.
- Đúng, Độ Huyết Tự Thập Vạn Đại Sơn có 18 đồng nhân, bọn họ từng dùng đại trận này, là môn trận pháp lấy nhiều địch ít, vây đánh trận pháp của người khác, 18 cái lỗ này là để cắm gậy!
Sắc mặt Vương Khả khó coi.
- Đại trận Thập Bát La Hán? Chẳng lẽ là người của hoàng triều Luân Hồi?
Đông Kiếm Thần nhíu mày.
- Hoàng triều Luân Hồi? La Hán Điện? Sao bọn họ lại muốn bắt Tây Môn Tĩnh? Không có lý!
Nam Kiếm Thần cau mày nói.
- Không, có thểi Bỗng nhiên Vương Hữu Lễ mở miệng.
- Hả?
Mọi người nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
- Các ngươi quên bên trong Vương Hữu Lễ có vòng Luân Hồi à, vòng Luân Hồi xuất phát từ La Hán Điện của hoàng triều Luân Hồi. Trước kia tất cả mọi người đều cho rằng vòng Luân Hồi đang ở trên người Tây Môn Thuận Thủy. Một năm nay tin tức vòng Luân Hồi đang ở trên người Tây Môn Tĩnh truyền ra, rất có thể là như vậy!
Vương Hữu Lễ cau mày nói.
- Người của La Hán Điện muốn lấy lại vòng Luân Hồi cho nên đã bắt Tây Môn Tĩnh?
Đông Kiếm Thần biến sắc.
- Bọn họ muốn xử lí Tây Môn Tĩnh như thế nào? Tây Môn Tĩnh sẽ không chết chứ?
Nam Kiếm Thần cũng biến sắc.
- Chết thì không chết, nhưng trinh tiết của Tây Môn Tĩnh có thể rất khó bảo vệ!
Vương Khả cau mày nói.
- Cái gì? Trinh tiết?
Một đám người nhìn Vương Khả kỳ quái.
Ngươi nói đùa cái gì vậy.
- Các ngươi không thấy sao? Trên đất có quần áo đã rách của Tây Môn Tĩnh, các ngươi nhìn mà xem!
Vương Khả nói ra.
Một đám đệ tử Vương gia lập tức chắp vá những mảnh vải, trong nháy mắt vá thành một bộ quần áo của Tây Môn Tĩnh.
- Cái này, cái này... !
Khương Bính kinh ngạc.
- Một bộ quần áo hoàn chỉnh? Nói cách khác, trước khi Tây Môn Tĩnh bị bắt đi đã bị lột sạch quần áo!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Rốt cuộc bên trong đại trận Thập Bát La Hán đã xảy ra chuyện gì? Khẩu vị của đám hòa thượng này nặng như vậy sao?
Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.
Đám đệ tử Vương gia tưởng tượng ra cảnh Tây Môn Tĩnh bị 19 đại hán lột sạch quần áo. Nhất thời cảm thấy toàn thân run rẩy.
- Hòa thượng của hoàng triều Luân Hồi đúng là rất hoang dã!
Vương Khả nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Khương Bính trợn mắt nói.
- Có thể làm sao? Ngươi nhanh đi thông báo với cha hắn! Ta đích thân đến hoàng triều Luân Hồi, hi vọng Tây Môn Tĩnh có thể chống cự được! Mà chắc gì hắn đã muốn chống cựt Vương Khả cau mày nói.
- Ngươi có ý gì?
Mọi người nhìn Vương Khả.
- Bị một đám La Hán chộp tới, nói không chừng Tây Môn Tĩnh lại thích thú đấy chứ!
Vương Khả nhíu mày suy nghĩ.
- Hả?
Mọi người nhìn Vương Khả.
Hắn bị cưỡng ép bắt đi, còn thích thú cái gì?
- Không phải sao, ngươi xem Tây Môn Tĩnh cũng không nhỏ nữa, sao còn chưa lấy vợ sinh con. Hằng ngày luyện kiếm với mấy người các ngươi. Kiếm pháp của Tây Môn Tĩnh có Chỉ Kiếm, hắn dùng một năm mà không biết chán. Giờ đổi thành một đám La Hán nói không chừng hắn lại rất hưởng thụ!
Vương Khả giải thích.
Bốn vị kiếm thần đen mặt lại.
- Chúng ta nghiêm túc lĩnh hội, là nghiêm túc!
Đông Kiếm Thần trợn mắt nói.
- Đứng đắn hay không tự các ngươi rõ. Một năm nay ta không thấy bóng các ngươi đây, hàng ngày đều đóng cửa lĩnh hội, cũng không biết là học cái gì! Sao phải đóng cửa?
Vương Khả nói.
- Chúng ta ngộ kiếm!
Nam Kiếm Thần cũng trợn mắt nói.
- Được rồi, được rồi, không cần để ý những thứ này. Theo lời ta dặn, đi thông báo với cha hắn. Còn nữa, ta có một người bạn ở hoàng triều Luân Hồi, ta sẽ đi hỏi thăm một chút sẽ biết!