Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1861 - Chương 1862: Nói Không Chừng Hắn Lại Thích Thú

Chương 1862: Nói không chừng hắn lại thích thú

Vương Khả nói ra.

Mọi người.

Hai Vì sao ban đầu cảm thấy rất lo lắng, giờ lại thấy bình tĩnh hơn rồi?

- Đúng rồi, lúc ta không có ở đây, mọi chuyện vẫn phải như cũ.

Khương Bính, Thần Vương tệ vẫn phải được phát hành. Về phần Vương gia sẽ có Vương Hữu Lễ trông chừng. Ta bổ nhiệm ngươi làm gia chủ đời đời, theo lời ta dặn dò lúc trước cứ thế mà thực hiện là được!

Vương Khả nói ra.

- Gia chủ đời đời?

Vương Hữu Lễ kỳ quái.

- Đúng, Vương đại tiểu thư nhà các ngươi là chủ, ta là đại gia chủ, lúc ta không có ở đây ngươi chính là gia chủ đời đời! Õ đây nhờ cả vào ngươi!

Vương Khả nói ra.

Mặt Vương Hữu Lễ đen lại, ngươi đúng là dễ dàng phủi tay. Hơn nữa ta đang nói tới chuyện vòng tay trữ vật của Vương Hữu Kiếm, chuẩn bị tra rõ rồi ngươi lại muốn trốn tránh à.

- Như vậy đi! Lỡ như có nguy hiểm, ta trở về thì các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng đao kiếm. Có ngươi truy sát ta, ta sẽ dụ hắn tới, lúc đó các ngươi đồng loạt ra tay là được!

Vương Khả phân phó.

Vương Hữu Lễ, bốn kiếm thần, Khương Bính.

Ea Ngươi đúng là không biết ngại. Chúng ta phải luôn mai phục ở đây, giúp ngươi đánh người?

- Gia chủ lệnh đâu?

Vương Hữu Lễ nhìn Vương Khả.

- Gia chủ lệnh là của ta, là biểu tượng của đại gia chủ. Ngươi là gia chủ đời đời, ngươi cần gia chủ lệnh làm gì? Ngươi nói mồm là được rồi!

Vương Khả trừng mắt nhìn Vương Hữu Lễ.

Vương Hữu Lễ.

“vai - Vương Khả, ngươi đi một mình sao? Có cần bốn kiếm thần đi với ngươi không?

Khương Bính hỏi.

- Không cần, các ngươi cứ ở đây chờ thời cơ ra tay, ta sẽ gọi. Còn nữa, kinh doanh cho tốt, nhớ kỹ lấy bách tính là trung tâm, giúp bách tính an cư lạc nghiệp mới là điều ta muốn các ngươi làm nhất! Bổng lộc của các ngươi là xương máu của nhân dân!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Vâng!

Chúng đệ tử Vương gia nghiêm lại.

Khương Bính cũng nhìn về Vương Khả.

- Được!

Từ lúc nào mà Vương Khả lại quan tâm đến nhân dân như vậy?

Vương Khả lại không thèm để ý tới nghi hoặc của mọi người. Các ngươi thì biết cái gì, chỉ có phục vụ tốt bách tính thì bách tính mới cung cấp càng nhiều công đức cho Dạ Xoa hoàng triều, ta mới có lợi.

Còn nữa, trong lúc ta không ở đây nhõ xảy ra chuyện lớn ảnh hưởng tới việc phát hành của Thần Vương tệ thì phải làm sao?

Giữ lại bốn thần kiếm, cam đoan Thần Vương tệ của ta sẽ thuận lợi, giúp ta thu thập được nhiều công đức.

Hơn nữa, ai cũng biết ta đổi vô số linh thạch trong quốc khố hành Thần VƯơng tệ. Không cần nói các ngươi lo lắng đỏ mắt, đến ta còn không chịu được. Ngay cả Khương Bính, Vương Hữu Lễ là người một nhà cũng muốn lừa gạt tiền trong tay ta. Mẹ nó, Dạ Xoa hoàng triều cũng không thể đợi lâu nữa, đợi thêm sẽ có người cướp tiền của ta. Nhất định phải rời đi một thời gian, để bọn hắn tỉnh táo trước đã.

Cáo biệt đơn giản xong, Vương Khả liền bay đi.

Ngũ đại hoàng triều chính đạo, ven biển phía tây chính là hoàng chiều Luân Hồi, một hoàng triều tôn phật.

Vương Khả nói có người quen ở hoàng triều Luân Hồi, cũng không phải là nói đối mà là thực sự có một người bạn ở đây.

Huống hồ thuộc hạ của mình đã mở một bộ phận của cửa hàng Thần Vương.

Ra khỏi thần đô Dạ Xoa, Vương Khả lấy ra Đại La Kim Bát.

- Đại La Kim Bát, tỉnh dậy, còn ngủ à?

Vương Khả kêu lên.

- Hừ, làm gì?

Đại La Kim Bát hừ lạnh một tiếng.

Quả nhiên Đại La Kim Bát vẫn còn khó chịu, dù sao lúc trước Đại La Kim Bát muốn đi theo Long Ngọc bị Vương Khả ngăn cản. Đến giờ Đại La Kim Bát vẫn canh cánh trong lòng.

- Tìm chủ nhân ngươi đi! Ngươi thường xuyên bay tới bay lui, chắc phải biết Giới Sắc ở đâu! Ngươi dẫn ta đi tìm hắn!

Vương Khả thúc giục.

- Ngươi tìm Giới Sắc làm gì?

Đại La Kim Bát nghi hoặc nói.

- Hắn là đội trưởng đội bảo vệ của cửa hàng Thần Vương. Những năm nay vì theo đuổi phụ nữ mà không làm việc đàng hòng, ta không tìm hắn thì tìm ai? Mẹ nó, cầm lương ta trả mà suốt ngày trốn việc, ta muốn tìm hắn!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Giới Sắc lấy tiền lương của ngươi lúc nào?

Đại La Kim Bát trầm giọng nói.

- Lần nào hòa thượng Bất Giới cũng giúp hắn nhận!

Vương Khả nói ra.

Hòa thượng Bất Giới đi nhận tiền lương, Giới Sắc có chuyện gì?

Đại La Kim Bát trầm giọng.

- Bất Giới La Hán là sư tôn của hắn, ta không tìm hắn thì tìm ai?

Lúc trước Giới Sắc dùng Đại Uy Thiên Long đuổi theo Cung Vị, còn không phải là ta giúp hắn theo đuổi đoạn tình cảm này. Hắn đồng ý làm đội trưởng bảo vệ của cửa hàng Thần Vương, kết quả là ăn không ngồi rồi, ta còn không thể đi tìm hắn sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

Đại La Kim Bát.

mui - Đừng nói nhảm, đưa ta đi tìm Giới Sắc!

Vương Khả thúc giục.

- Giới Sắc... !

Đại La Kim Bát có chút chần chờ.

- Giới Sắc làm sao? Hắn lại trở thành Sắc Dục Thiên? Sắc Dục Thiên cũng thiếu ta một ân tình, giống nhau thôi, dẫn ta đi!

Vương Khả nói ra.

- Haizl Đại La Kim Bát khẽ thở dài.

- Thế nào?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Ký ức của Giới Sắc và Sắc Dục Thiên hợp lẫn nhau, giờ là một người rồi! Hơn nữa lấy ý chí của Sắc Dục Thiên làm chủ!

Đại La Kim Bát thở dài.

- Hả? Sắc Dục Thiên? Bảo sao những năm nay ngươi không đi tìm hắn, đều ở chỗ ta. Bọn họ dung hợp cũng là chuyện tốt, Sắc Dục Thiên là Giới Sắc, Giới Sắc là Sắc Dục Thiên, không khác nhau!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Khác nhau lớn chứ, ngươi xem hòa thượng nào ngày ngày đi tìm nữ nhân? Sắc Dục Thiên này nếu không phải là nhập ma khó có con với chính đạo, thì hiện tại chỉ sợ đã có con với Cung Vì rồi.

Con mẹ nói!

Đại La Kim Bát tức giận.

- Phật Môn không phải có Hoan Hỉ Phật sao? Vì sao nhất định phải là Giới Sắc?

Vương Khả trợn mắt nói.

Đại La Kim Bát.

uạyl - Nói như vậy, Sắc Dục Thiên với Cung Vi giờ như keo sơn, thần tiên quyến lữ?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Gần như là thế!

Đại La Kim Bát buồn bực nói.

- Vậy đi thôi, hai người đều cùng một chỗ, càng tốt!

Mắt Vương Khả sáng lên.

Đại La Kim Bát đầy phiền muộn, dẫn theo Vương Khả hướng về phía tây.

Một tòa thành trì trên bờ biển phía tây Trung Thần Châu. Bốn phía thành trì có lượng lớn kim phù bao quanh, ánh sáng vàng bắn ra bốn phía hình thành đại trận. Vạn trượng bên trong kim quang đại trận, mơ hồ có hình ảnh Phật Đà.

Bình Luận (0)
Comment