Giọng Sắc Dục Thiên truyền đến.
- Đừng để ý tới hắn. Sắc lang, để cho ta sờ sờ cơ thể của chàng!
Oa, đúng là cực phẩm nhân gian!
Giọng của Cung Vi truyền đến.
Đối mặt với những âm thanh đấy, Vương Khả lại không tự chủ được lùi về phía sau. Chỉ muốn nhanh chóng lui ra bên ngoài.
Mẹ nó, ta không thể ở đây nghe hai ngươi nói chuyện nữa, đúng là muốn chết!
~ Ta nhớ trước kia Sắc Dục Thiên và Cung Vi vẫn bình thường, sao giờ là thành ra thế này?
Vương Khả kỳ quái nói.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?
Đại La Kim Bát cũng buồn bực nói.
Vương Khả yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Đôi uyên ương số khổ này cuối cùng cũng tu thành chính quả, là chuyện tốt, Vương Khả cũng muốn chúc phúc cho họ. Nhưng mà củi khô của hai người này bốc lên cũng quá kinh khủng rồi? Ta nổi hết cả da gà.
Vương Khả yên lặng một lúc lâu.
Cuối cùng Sắc Dục Thiên và Cung Vi cũng đi ra khỏi rừng đào.
Chỉ là lúc đi ra, quần áo của hai người đều không chỉnh tẻ, trên mặt Sắc Dục Thiên còn có 3 dấu son môi.
Vương Khả.
— gai Các ngươi không thể chỉnh đốn trang phục rồi mới đi ra sao?
- Vương Khả, sao ngươi lại tới đây?
Sắc mặt Cung Vi nghiêm lại trầm giọng nói.
- Hừm?
Sắc Dục Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Sắc lang, chàng lên trước đi!
Cung Vi dịu dàng đứng sau lưng Sắc Dục Thiên.
Bộ dạng hai người hết sức nghiêm túc, hơn nữa còn là hình ảnh nam chủ ngoại nữ chủ nội. Nhưng Vương Khả lại liên tưởng hình ảnh vừa rồi, trừng mắt.
- Vương Khả, ngươi tới làm gì?
Sắc Dục Thiên nhíu mày nghi ngờ nói.
- Hai vị đúng là đang sống cuộc sống thần tiên quyến lữ?
Vương Khả kỳ quái nói.
- Đương nhiên, chúng ta ở đây lúc nào cũng vui vẻ vậy mà ngươi lại đến đây quấy rầy. Vương Khả, không phải ngươi gây họa, rồi tới tìm ta giúp ngươi chùi đít chứ?
Cung Vi cau mày nói.
- Vốn là có việc muốn nhờ các ngươi nhưng xem ra hiện tại ta đoán các ngươi cũng không giúp gì được cho ta!
Vương Khả nói ra.
- Không giúp được ngươi cái gì? Ngươi xem thường chúng ta à?
Cung Vi trừng mắt.
- Vương Khả, người thấy ta và Vi Vi thành đôi thành cặp nên ghen ghét à? Chuyện này cũng là bình thường thôi, lưu manh như ngươi sao cảm nhận được niềm vui của chúng ta!
Sắc Dục Thiên tự hào.
Vương Khả.
— „ai Ta đang bị phát cẩu lương à? Mẹ nó, ban đầu các ngươi ở Thập Vạn Đại Sơn chém giết, còn không phải do ta giúp hai người đến với nhau?
- Đại La Kim Bát, sao hai ba ngày ngươi lại chạy loạn? Còn biết trở về sao?
Sắc Dục Thiên trừng mắt nhìn Đại La Kim Bát.
Đại La Kim Bát yên lặng, vì sao mà ta phải chạy loạn, còn không phải do hai người các ngươi sao?
- Được rồi, được rồi, khó lắm mới có người quen ở thần đô Luân Hồi. Đừng nóng giận, ảnh hưởng sức khỏe!
Cung Vi sờ lấy cơ bụng của Sắc Dục Thiên dịu dàng nói.
- Vẫn là Vi Vi nói đúng! Vương Khả là khác ở xa tới, chúng ta sẽ chiêu đã thật tốt. Người tới rồi, mở tiệc!
Sắc Dục Thiên kêu lên.
- Vâng!
Thuộc hạ trong phủ công chúa lập tức thưa.
Rất nhanh bên cạnh rừng đào đã dọn tiệc rượu lên.
- Vương Khả, ngày xưa ở Thập Vạn Đại Sơn ngươi và ta quả thật có thù. Nhưng ngươi cứu Vi Vi, thù này coi như xóa hết. Ta và Vi Vi kính ngươi một chén!
Sắc Dục Thiên nói ra.
- Được!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Sắc lang, ta muốn uống giao bôi!
Cung Vi làm nũng.
- Được, tiểu bảo bối Vi Vi, nghe nàng!
Sắc Dục Thiên lập tức nói.
- Sắc lang, chàng là tốt nhất!
Cung Vi dịu dàng nói.
Sau đó Sắc Dục Thiên và Cung Vi ngang nhiên uống giao bôi. Lúc uống hai mắt còn tràn đầy tình ý. Tay Cung Vi từ từ sờ loạn lên.
Vương Khả mở to hai mắt nhìn.
Ỗ đây còn có người ngoài? Các ngươi có biết không?
Con mẹ nó, tự nhiên bị ăn cơm chó? Ai chịu nổi?
Vương Khả trừng mắt, trần đầy cảm giác chua xót. Con mẹ nó, không chịu nổi? Các ngươi coi như là không có ta ở đây à, có thể chú ý chút không? Các loại đi phát cơm chó, sẽ bị báo ứng!
Phủ công chúa, thần đô Luân Hồi!
Vương Khả bưng chén rượu, nhìn đôi nam nữ đang quấn quýt với nhau phát cẩu lương ra khắp phủ ở trước mặt. Mẹ nó, mắt ta sắp bị các ngươi làm cho mù đến nơi rồi.
Hai người này bị tâm thần à, trước kia không phải vẫn rất bình thường sao. Sắc Dục Thiên lãnh khốc vô tình, Giới Sắc thì lại là Đại Uy Thiên Long, người xuất gia một đời nghiêm chỉnh. Bây giờ là sao đây? Về phần Cung Vi cũng là bình thường, trước kia vẫn hay sở ngực đàn ông.
- Vương Khả, sao ngươi không ăn, đây toàn là đặc sản của hoàng triều Luân hồi, ta đã dặn dò người đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đây!
Cung Vi nói ra.
- Tiểu bảo bối Vi Vi, nàng suy tính thật chu đáo! Không hổ là người nội trợ hiển dịu của ta.
- Sắc lang, chàng thật là xấu!
Mặt Vương Khả đen lại, còn hỏi vì sao ta không ăn? Cẩu lương hai người phát ta đã ăn no rồi, no đến buồn nôn đây này. Các ngươi có chú ý một chút được không, tình yêu đẹp thì cũng đừng nên thể hiện trước mặt người khác như thế chứ, trở về phòng làm gì thì làm, mẹ nó.
- Lần trước từ biệt, đã không ít năm rồi, sao đã trở thành công chúa? Long Bà đâu?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Long Bà? Dì nhỏ của ta? Vẫn còn ở đó? Lần trước ta và Long Thái Âm đến thần đô Luân Hồi, không lâu sau trở về Thập Vạn Đại Sơn!
Cung Vi nói ra.
- Tìm hòa thượng Bất Giới?
Vương Khả kỳ quái nói.
- Long Bà nói tiếp tục giám sát Thập Vạn Đại Sơn? Nhưng chuyện này vẫn chưa rõ ràng sao?
Cung Vi nhấp một ngụm rượu nói.
Vương Khả nhìn Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên và hòa thượng Bất Giới đúng là nhà dột từ nóc dột xuống. Không biết hàng ngày suy nghĩ cái gì nữa.
- Ngươi nhìn ta làm gì? Ta không giống hòa thượng Bất Giới, ta không xuất gia!
Sắc Dục Thiên trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Hoàn tục?
Vương Khả sững sờ.
- Nửa hoàn tục!
Sắc Dục Thiên nói ra.
- Hoàn tục là hoàn tục, nửa hoàn tục là cái quỷ gì?
Vương Khả trừng mắt mờ mịt nói.
- Nói với ngươi thì ngươi cùng không hiểu!
Sắc Dục Thiên không chịu nói.
Vương Khả.
- Lần trước ta trở về mới biết được cha ta là hoàng đế Luân Hồi, Cung Sơn Hải, cha ta đích thân dùng bảo vật cứu ta trở về, sau đó nhận ta là con gái, rồi ta là công chúa!