Vương Khả kỳ quái nói.
- Đúng rồi, Cung Vi nói ai đám ngăn cản đại hôn của chúng ta, nàng sẽ đánh hắn với ta! Cha nàng cũng đánh!
Sắc Dục Thiên tự tin nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn Sắc Dục Thiên. Oan nghiệt à, đứa con gái này lại muốn đánh cha. Con mẹ nó sao giờ ta lại đồng tình với Cung Sơn Hải?
Đang lúc hai ngươi đang trò chuyện.
- Uỳnh!
Một luồng khí mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.
Là Cung Vi trở về.
Lúc trổ lại còn dẫn theo một người đàn ông mặc long bào, chính là Luân Hồi Hoàng Đếmà lúc trước Vương Khả nhìn thấy ở Thiện Thân Đô.
Sau lưng Luân Hồi Hoàng Đếcòn có hai thị vệ.
- Vương Khả, ta gọi cha ta tới, ngươi có chuyện gì thì tự hỏi đi!
Cung Vi lập tức cười nói.
Mà Sắc Dục Thiên vừa đòi kêu gào đánh cha vợ thì đột nhiên biến sắc, đứng dậy.
- Bá, bá phụ!
Sắc Dục Thiên cung kính nói.
Luân Hồi Hoàng ĐếCung Sơn Hải liếc nhìn Sắc Dục Thiên có chút không thoải mái hừ lạnh một tiếng.
- HừI Sắc Dục Thiên lúng túng, đứng ở một bên không dám nói gì.
Vương Khả trừng mắt nhìn Sắc Dục Thiên. Hay lắm, vừa rồi ngươi chỉ nói khoác với ta đúng không. Xem có bộ dạng sợ sệt của ngươi, còn đòi đánh cha vợ? Ngươi đùa ta đấy à?
- Cha, đây chính là người mà con nói, Vương Khả! Là người một nhà! Nhờ giúp một tay!
Cung Vi lập tức mở miệng.
Lúc này Luân Hồi Hoàng Đếmới nhìn Vương Khả.
Vương Khả lập tức đứng dậy hành lễ.
- Tông chủ Thiên lang, lễ bộ thượng thư Đại Thiện hoàng triều, đã từng gặp Luân Hồi Hoàng Đếtôồi!
- Vương Khả? Có bản lĩnh! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!
Cung Sơn Hải nhìn Vương Khả, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
Vương Khả lập tức đứng dậy hành lẽ.
- Tông chủ Thiên lang, lễ bộ thượng thư Đại Thiện hoàng triều, đã từng gặp Luân Hồi Hoàng Đếrồi!
- Vương Khả? Có bản lĩnh! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!
Cung Sơn Hải nhìn Vương Khả, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
- Đạ tạ, quá khen rồi!
Vương Khả kỳ quái nói.
Phải biết lần trước gặp mặt, mặt hắn lúc nào cũng sa sầm lại, chẳng có ý tốt gì với ta cả. Sao lần này lại khách khí như vậy?
- Cha, ngươi có khen hắn quá mức không!
Cung Vi cũng kỳ quái nói.
- Nhưng mà nha đầu này, mấy năm qua toàn đi lêu lổng với tên Sắc Dục Thiên kia. Chuyện bên ngoài ngươi không hiểu, gần đây ta cũng mới biết được!
Cung Sơn Hải lắc đầu cười nói.
- Hả? Chuyện bên ngoài?
Cung Vi khó hiểu.
- Trước kia ta cũng chướng mắt Vương Khả. Lần trước nữ hoàng Thi Quỷ đăng cơ, ta còn tưởng chỉ là hắn may mắn. Nhưng một năm trước ở Dạ Xoa hoàng triều, Vương Khả dùng thời gian mấy ngày ngắn ngủi thay đổi càn khôn, nắm vững được Dạ Xoa hoàng triều, đúng là có bản lĩnh!
Cung Sơn Hải cảm thán nói.
- Mấy ngày? Nắm được Dạ Xoa hoàng triều?
Cung Vi kinh ngạc nói.
- Chỉ là may mắn thôi, Cung Hoàng khách khí rồi!
Vương Khả khiêm tốn nói.
- May mắn? Cũng không hoàn toàn là may mắn. Một năm nay chuyện của ngươi đã truyền khắp thiên hạ. Giỏi, giỏi! Anh hùng thiếu niên!
Cung Sơn Hải nhìn Vương Khả, miệng liên tục tán thưởng.
Được người khác khích lệ, huống hồ lại là một hoàng đế nên giờ Vương Khả có chút ngại ngùng. Ngươi muốn khích lệ thì có thêm chút tiền thưởng cũng được mà.
- Vương Khả, sao vừa rồi ngươi không nói với ta?
Cung Vi hiếu kỳ nói.
- Vừa rồi chưa kịp nói!
Vương Khả giải thích.
Nói với ngươi? Ngươi và Sắc Dục Thiên liên tục cho ta ăn cẩu lương, ta nói được cái rắm gì!
- Không sai, không sai!
Cung Sơn Hải nhìn Vương Khả, đi vòng quanh Vương Khả một vòng.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
- Cung Hoàng, ngươi làm gì vậy?
- Đáng tiếc, Thiện Hoàng không biết trân trọng nhân tài. Một thiếu niên anh hùng như thế lại chỉ làm chức lễ bộ thượng thư, còn ngăn cản không có ngươi và công chúa U Nguyệt kết hôn.
Chậc chậc, Thiện Hoàng già nên hồ đồ rồi!
Cung Hoàng cảm thán nói.
Vương Khả sững sờ.
- Ngươi hiểu ta?
Con mẹ nó, cuối cùng cũng có người hiểu được lòng ta. Thiện Hoàng thật là, sao lại không cho ta cưới U Nguyệt? U Nguyệt bế quan ở đâu cũng không nói cho ta biết.
- Đương nhiên ta hiểu ngươi, Thiện Hoàng không chỉ không biết dùng người, mà còn không chịu gả con gái cho ngươi! Vương Khả, miễn là ngươi gật đầu, trãm sẽ cho phép ngươi làm thừa tướng ở hoàng triều Luân Hồi, cũng gả viên ngọc quý trong tay trẫm cho ngươi, thế nào?
Cung Sơn Hải lập tức nói ra.
- Cha!
Cung Vi lập tức kêu lên.
- Bá phụ, không thể nào!
Sắc Dục Thiên cũng biến sắc.
Ngươi muốn gả Cung Vi cho Vương Khả? Sao có thể?
- Sắc Dục Thiên, nơi này không phải là nơi ngươi có thể nói chuyện. Con gái của trẫm phải gả cho người có bản lĩnh lớn.
Trẫm phải có trách nhiệm với tiểu Vi. Ngươi là ma cũng thôi đi, bản thân còn lêu lổng có tư cách gì cưới con gái của trẫm?
Cung Sơn Hải trừng mắt.
Sắc Dục Thiên lập tức sốt ruột.
Cung Vi càng phiền muộn.
- Cha, sao ngươi lại tùy tiện kết duyên cho con. Con sẽ lập tức bỏ trốn với Sắc Dục Thiên. Suốt ngày muốn gả con đi, vài ngày trước thì muốn gả con cho đại tướng quân kia, mấy tháng trước thì muốn gả cho ai con cũng không biết. Con chỉ cần Sắc Dục Thiên!
- Nha đầu, ta cũng muốn tốt cho con thôi!
Cung Sơn Hải khuyên nhủ.
Vương Khả run rẩy toàn thân. Con mẹ nó, ngươi muốn giới thiệu Cung Vi cho ta? Ngươi bị bệnh à! Trước kia Cung Vi là cái dạng gì ta còn không biết rõ? Còn chưa nói vừa rồi sờ ngực Sắc Dục Thiên, tình tứ. Chậc chậc! Ta không cưới tiểu bảo bổi U Nguyệt, cưới Cung Vi biến thái này làm gì? Ta cũng không phải có bệnh!
- Ha ha, Cung Hoàng nói đùa rồi. Tình cảm của ta với U Nguyệt còn kiên cố hơn vàng, không thể nào có suy nghĩ tới kẻ khác. Về phần Cung Vi thì càng không thể nào! Trong mắt ta, Cung Vi và Sắc Dục Thiên là một đôi trời sinh. Cung Hoàng, ngươi và ta đều phải chúc phúc cho bọn họ!
Vương Khả lập tức kêu lên.
- Tình cảm của ngươi với nữ hoàng U Nguyệt còn kiên cố hơn cả vàng? Nhưng mà ta nghe nói ngươi còn có Trương Lý nhi, Long Ngọc cơ mà? Chẳng lẽ những tin tức đó có vấn đề sao?
Cung Sơn Hải cau mày nói.
Mặt Vương Khả đen lại. Con mẹ nó, sao ngươi cái gì cũng rõ? Tin tức truyền loạn lên, ta vẫn là một người con trai trong sạch.
- Cung Hoàng, chúng ta quay về vấn đề chính thôi!