Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Ngươi, ngươi nhận lầm người rồi?
Sắc mặt thị vệ kia khó coi.
- Nhận lâm? Làm sao có thể, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra! Cung Hoàng, cẩn thận, Tào Hùng giả mạo làm thị vệ của ngươi chắc chắn là có âm mưu, cẩn thận, lôi hắn xuống!
Vương Khả lập tức hô lên.
Sắc mặt thị vệ kia căng thẳng, mẹ nó sao ta lại bị lộ rồi?
- Nhận lầm? Làm sao có thể, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra! Cung Hoàng, cẩn thận, Tào Hùng giả mạo làm thị vệ của ngươi chắc chắn là có âm mưu, cẩn thận, lôi hắn xuống!
Vương Khả lập tức hô lên.
Sắc mặt thị vệ kia căng thẳng, mẹ nó sao ta lại bị lộ rồi?
- Vương Khả, ngươi nhìn lầm à? Sao thị vệ của cha lại là Tào Hùng được?
Cung Vi kinh ngạc nói.
- Chắc chắn hắn là đồ đệ của Khương Đệ Nhất, hắn là tà ma, hắn đeo một cái mặt nạ da người tưởng ta không nhận ra chắc? Chắc chắn hắn muốn ám sát cha ngươi! Nhanh, nhanh bắt hắn lại!
Vương Khả lùi hai bước, trả lại chiến trường cho mọi người.
Đương nhiên Cung Vi tin tưởng Vương Khả, trong nháy mắt đã bày ra tư thế song kiếm hợp bích với Sắc Dục Thiên, chuẩn bị ra tay.
Sắc mặt thị vệ kia biến đổi, buồn bực chậm rãi lột mặt nạ da người xuống.
- Xoetl Mặt nạ da người bị xé ra, không phải Tào Hùng thì là ai?
Chỉ là lúc này Tào Hùng rất tức giận. Mẹ nó, ta ngụy trang kín kẽ như vậy rồi sao vẫn bị phát hiện?
- Vương Khả, sao ngươi phát hiện được ta? Ta có để lộ sơ hở à?
Ta ngụy trang không chê vào đâu được, sao có thể có sơ hở?
Tào Hùng nói.
- Ngươi tự tin quá nhỉ? Ngươi đã quên lần trước ngươi đến Thập Vạn Đại Sơn bị ta treo ngược lên đánh, còn bị chụp ảnh lại?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cái gì?
Tào Hùng sững sờ.
Lần thứ nhất Tây Môn Tĩnh tới Thiên Lang Tông gây chuyện, đúng là mình đã bị Vương Khả bắt lại, sau đó bị hắn chụp lại mấy tấm hình không mặc quần áo. Ngươi kể ra làm gì?
- Khi đó tã biết, ngươi thích xăm mình. Hình xăm của ngươi kéo dài từ sau lưng ra cánh tay, đến mu bàn tay. Ngươi nhìn xem, trên mu bàn tay ngươi có phải có một đóa hoa sen không? Con mẹ nó, hình xăm rõ ràng như vậy, ta còn nhớ dai, Nhìn thấy hình xăm như vậy ta có nhận ra hay không? Ngươi hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra ngươi!
Vương Khả trừng mắt vạch trần.
- Hình xăm? Hoa văn hoa sen?
Mọi người đều nhìn vào mu bàn tay của Tào Hùng.
Quả nhiều trên mu bàn tay của Tào Hùng có một hình xăm hoa văn đóa sen, đây chính là thứ làm bại lộ bí mật của Tào Hùng?
Mặt Tào Hùng biến sắc.
- Ngươi nói cái này?
- Đúng, ngươi còn cho rằng ta không nhận ra ngươi?
Vương Khả trợn mắt nói.
Tào Hùng lấy tay che mu bàn tay mình lại, hái đóa hoa sen kia xuống.
- Ôi, hình xăm này của ngươi có thể hái xuống sao?
Vương Khả sững sờ.
- Đây không phải hình xăm, là bảo vật uẩn hỏa y dùng để tu luyện công pháp hệ hỏa. Dùng bảo vật có thể giúp tập hợp hỏa khí. Không phải chỉ một mình ta có, mà rất nhiều người có thể có bảo vật này!
Tào Hùng trừng mắt giận dữ nói.
- Làm sao có thể?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi không tin? Ngươi đi hỏi bọn họ đi!
Tào Hùng trừng mắt tức giận nói.
Sắc Dục Thiên gật đầu một cái.
- Không sai, Vương Khả, ngươi xem ta cũng có một cái!
Vừa nói, Sắc Dục Thiên vừa vén tay áo lên. Bên trên cánh tay cũng có xăm một hình xăm, là một đóa hoa sen đỏ.
- Làm sao? Làm sao có thể? Trước đây ngươi không có mà!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Trước kia ở Thập Vạn Đại Sơn không mua được cho nên không có mua. Đây là Vi Vi đưa cho ta!
Sắc Dục Thiên đắc ý nói.
- Hả? Thứ này rất đắt à?
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc Dục Thiên gật đầu một cái.
Vương Khả quay đầu nhìn Tào Hùng.
- Việc gì ngươi phải mua bảo vật đắt như vậy làm gì?
Tào Hùng.
— xa Ta mua bảo vật quý, liên quan gì đến ngươi. Quan trọng là ngươi làm bại lộ thân phận của ta, con mẹ nó.
- Tất nhiên đây không phải là hình xăm, chỉ là một bảo vật, sao vừa rồi ngươi lại bại lộ thân phân?
Vương Khả trừng mắt hiếu kỳ nói.
Tào Hùng bối rối.
- Không phải ngươi chắc chắn thân phận của ta, còn nói ta hóa thành tro ngươi cũng nhận ra sao?
~ Ta hiểu lầm! Trước kia ngươi cũng chưa từng nhắc tới bảo vật này với ta, ta biết làm sao được!
Vương Khả trừng mắt nói.
Tào Hùng.
— 2l Ngươi bảo hiểu lầm là không có gì sao? Mẹ nó, ta bị bại lộ rồi!
Ngươi bị tâm thần à!
- Tào Hùng, ngươi giả mạo làm thị vệ, muốn hành thích cha ta à?
Ngươi tự tìm cái chết!
Cung Vi trừng mắt.
- Đại Uy Thiên Long!
Sắc Dục Thiên lập tức muốn ra tay, muốn thể hiện trước mặt cha vợ một chút.
- Dừng tay!
Cung Sơn Hải đen mặt hừ lạnh một tiếng.
- Cha?
Cung Vi khó hiểu.
- Hoàng thượng, thần, thần có tội!
Tào Hùng lập tức bái hạ.
Cung Sơn Hải trợn mắt hung hăng nhìn Tào Hùng. Ngươi làm cái gì đấy? Bị bại lộ rồi làm sao bây giờ?
- Cung Hoàng, Tào Hùng không phải thứ tốt đẹp gì, hắn là độ đệ của tà ma Khương Đệ Nhất. Điều này, ta có chứng cớ!
Vương Khả lập tức nói.
Cung Hoàng yên lặng một lúc, mới thở dài.
- Ta biết, vừa rồi Tào Hùng đeo mặt nạ là do ta bảo hắn, sợ các ngươi hiểu lầm! Lúc đầu, còn muốn chờ một thời gian nữa thì mới nói, giờ các ngươi đã phát hiện rồi, ta cũng nói thẳng!
Cung Hoàng trịnh trọng nói.
- Hả?
Mọi người nhìn về phía Cung Hoàng.
- Tào Hùng là thần tử của ta. Ngày xưa, ta có thám tử truyền tin tức, biết được Khương Đệ Nhất là tà ma, lúc ấy cũng giật nảy mình. Nhưng ta nói ra chắc chắn sẽ không có ai tin. Huống hồ ta và Thiện Hoàng còn vì vòng Luân Hồi mà có khúc mắc. Nếu như ta vạch trần Khương Đệ Nhất rất có thể sẽ bị cắn ngược một cái.
Nhưng ta cũng không thể nào mặc kệ được, đã phái Tào Hùng đến làm gián điệp bên cạnh Khương Đệ Nhất. Cho nên các người đều cho rằng Tào Hùng là tà ma! Ô đây, nếu ngươi đã phát hiện ra thân phận của Tào Hùng rồi, thì ta cũng nói ra hết!
Cung Sơn Hải cười khổ nói.
- Cái gì? Hắn là gián điệp mà ngươi phái đến bên cạnh Khương Đệ Nhất?
Vương Khả kỳ quái nói.