Tào Hùng phiền muộn, chắp tay trước ngực gật đầu một cái.
- Vương Khả, trước kia có hiểu lầm, mọi chuyện đều là sắp xếp của Khương Đệ Nhất. Ta rất xin lỗi!
- Thì ra là thết Sắc Dục Thiên nói.
Vương Khả vuốt vuốt đầu, nhìn về phía Tào Hùng.
- Tào Hùng, ngươi lại hình bộ thượng thư của Đại Thiện, đồ đệ của Khương Đệ Nhất, thị về của hoàng đế Luân Hồi. Ngươi còn thân phận khác không?
- Tại hạ vẫn lại đệ tử tục gia của La Hán Điện, gia sư là thủ tọa của La Hán Điện, Viên Diệu La Hán!
Tào Hùng nói ra.
- Ngươi là đồ đệ của Viên Diệu La Hán?
Cung Vi kinh ngạc nói.
Tào Hùng buông bực nhìn Vương Khả. Không còn cách nào khác, ai bảo mình xui xẻo, gặp thằng cha Vương Khả này. Bản thân mình bị bại lộ còn không nói, còn phải Cung Hoàng hòa giải.
Vương Khả nhíu mày nhìn Tào Hùng, sắc mặt kỳ quái.
- Vương Khả, vẻ mặt này của ngươi là có ý gì?
Cung Vi cay mày nói.
- Ta thấy kỳ lạ. Tào Hùng lúc thì có thân phận này, lúc lại có thân phận khác, ta thấy quen quen!
Sắc mặt Vương Khả khó coi.
Đây chẳng phải là thủ đoạn trước kia của ta sao? Vì sao, ta lại thấy được hình ảnh của mình trước kia trên người Tào Hùng?
- Cái gì có chút quen thuộc?
Cung Sơn Hải nghi ngờ nói.
Vương Khả nhìn Cung Hoàng.
- Cung Hoàng, lúc đầu ta không nên nghi ngờ ngươi. Nhưng ngươi với Tào Hùng kẻ xướng người họa, ta có cảm giác bức bách!
- Cảm giác bức bách gì?
Cung Sơn Hải nghi ngờ nói.
- Ta cảm thấy, ngươi và Tào Hùng đang muốn lừa phỉnh chúng ta!
Vương Khả kỳ quái nói.
Sắc mặt Cung Sơn Hải cứng đờ.
Tu - Vương Khả, ngươi đừng vu khống hoàng thượng!
Tào Hùng tức giận nói.
- Vương Khả, cha ta việc gì phải lừa gạt ngươi? Ngươi nghĩ sai rồi!
Cung Vi tức giận.
- Làm sao có thể? Trước kia mỗi lần ta lừa người đều như vậy!
Đầu tiên là khen đối phương, sau đó chắp nối giới thiệu bạn gái. Sau đó lại nói tất cả những gì hiểu biết về đối phương, lại kể lể ra điều khó xử của bản thân. Sau đó cam đoan bản thân không nhúng tay vào việc đối phương nhờ. Hơn nữa còn giúp một việc nhỏ, khiến đối phương mang ơn. Thật ra là đang muốn đối phương nhảy vào hố lửa! Vì sao lại quen thuộc như vậy? Các ngươi có nghĩ vậy không, Cung Hoàng?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Cung Hoàng trừng mắt nhìn Vương Khả.
— vu)
Làm sao ngươi biết?
- Vương Khả, hoàng thượng khen ngươi là xuất phát từ tấm lòng, giới thiệu công chúa cho ngươi là khen ngươi. Thông báo cho ngươi biết chuyện của Tây Môn Tĩnh ở La Hán Điện, hơn nữa còn không nhúng tay vào. Còn nể mặt công chúa phái ta đi giúp ngươi, ngươi, ngươi còn... !
Tào Hùng tức giận nói.
- Được rồi!
Cung Sơn Hải trừng mắt nhìn Tào Hùng.
Ngươi còn không im miệng ư? Mẹ nó, đều tại ngươi, ai bảo ngươi làm bại lộ?
- Cha, Vương Khả nói là thật hết sao?
Cung Vi nhíu mày nhìn Cung Sơn Hải.
Mặt Cung Sơn Hải đen lại.
- Nha đầu, con tin tưởng Vương Khả, không tin ta?
- Không, chỉ là Tào Hùng này vừa rồi còn mang theo mặt nạ, nếu hắn không làm bại lộ thân phận thì chúng ta cũng không phát hiện được!
Cung Vi cau mày nói.
Mặt Tào Hùng đen lại, ai làm mình bại lộ? Ta bị lừa!
- Nhiều lời làm gì, những gì nên nói ta đã nói rồi. Nha đầu, ta không lừa gạt con! Chuyện của Tây Môn Tĩnh, các ngươi đi La Hán Điện tìm hiểu thì sẽ rõ.
Cung Hoàng trầm giọng nói.
- Được rồi! Chúng ta đi thôi, Tào Hùng cũng không cần đi theo!
Cung Vi gật đầu một cái.
Sắc mặt Tào Hùng cứng đờ. Ta không đi cùng các ngươi thì lừa các ngươi làm sao được? Con mẹ nó, chưa làm gì đã chết sao? Ta còn chưa bắt đầu lừa ngươi, các ngươi đã không dẫn ta đi theo rồi?
- Tùy các ngươi! Ta mệt rồi, về nghỉ trước!
Cung Sơn Hải trầm giọng nói.
Vừa nói, Cung Sơn Hải vừa dậm chân rời đi, thị vệ phía sau cũng rất nhanh biến mất.
- Hoàng thượng!
Tào Hùng cũng vội vàng muốn đi theo.
Mình làm hỏng chuyện, phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng đã tính toán kỹ, tất cả đều thất bại trong gang tấc?
- Cung Vi, cha ngươi thế nào đấy? Ta chỉ nói là nghi ngờ bọn họ lừa ta thôi, chỉ là nghi ngờ thôi, không chắc chắn. Chưa gì đã vội vã đi rồi? Không phải muốn giúp chúng ta sao? Sao lại lật lòng rồi?
Vương Khả trợn mắt nói.
Cung Vi, Sắc Dục Thiên trừng mắt nhìn Vương Khả. Vì sao vừa rồi ngươi không nói rõ ràng?
Tào Hùng vừa bay lên vẫn nghe được Vương Khả quở trách, suýt chút nữa tức hộc máu. Không phải ngươi ghét bỏ chúng ta trước sao? Chúng ta đi, ngươi còn trách chúng ta không chu toàn lễ nghĩa?
Phía tây thân đô Luân Hồi, trên một vùng biển rộng!
Vương Khả, Cung Vi, Sắc Dục Thiên đang phi hành.
Mặc dù trên đường đi, vc và Sắc Dục Thiên vẫn không ngừng cho Vương Khả ăn cẩu lương. Dọc đường không ngừng anh anh em em, làm điệu làm bộ nhưng vẫn không từ chối giúp Vương Khả.
- Sắc lang, Cái La Hán Điện kia cứ như là có thành kiến với chàng vậy, hay là chàng không cần phải đi theo đâu?
Cung Vi nũng nịu nói.
- Không, ta không thấy nàng là hoảng lên, ta không thể rời xa nàng!
Sắc Dục Thiên lắc đầu.
- Đáng ghét!
Cung Vi lập tức làm nũng.
Mặt Vương Khả ở bên kia đen lại.
- Hai vị, có chừng mực chút đi. Con mẹ nó, trước kia hai người cũng là anh hùng, nữ hán tử, sao bỗng nhiên lại trở thành cái thể loại này. Người ngoài như ta không thể chịu nổi. Các ngươi không thấy cả đường đi ta đều nổi da gà sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hả! Ta còn tưởng ngươi đang luyện công gì đó nên mới nổi da gà toàn thân thế kia!
Sắc Dục Thiên nói.
- Vương Khả, ta đang nói chuyện với Sắc lang thì liên quan gì đến ngươi. Ai bảo ngươi nghe!
Cung Vi trợn mắt nói.
- Đúng thế, không biết xấu hổ. Ngươi độc thân thì không nói làm gì rồi, đằng này suốt ngày đi nghe lén vợ chồng người khác, đáng đời ngươi không có ai bên cạnh!
Sắc Dục Thiên cũng trợn mắt nói.
Vương Khả.
— 2L] Mẹ nó, ai nghe trộm các ngươi? Các ngươi nói lớn như vậy, còn ai không nghe thấy mới lạ đấy?
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau đi cứu đệ tử của ngươi. Sau đó thì cút đi, mẹ kiếp, lão nương phải rời khuê phòng đi giúp ngươi tìm đệ tử, ngươi còn đòi hỏi cái gì? Còn định quấy rối ta nữa à?
Cung Vi trợn mắt nói.
- Phía trước là La Hán Điện, có nhìn thấy không?