Sắc Dục Thiên nôn ra một ngụm máu tươi nói.
- Lúc này đừng để ý tiểu tiết nữa!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
Vương Khả quay đầu nhìn Viên Diệu La Hán.
- Viên Diệu La Hán, ngươi có nghe thấy không? Gia sư ta là Trần Thiên Nguyên, sư nương là Hoàng Nguyệt Nga, nhạc phụ ta là Thiện Hoàng. Ngươi lại đánh người của ta, ngươi lấy lớn hiếp nhỏ, ta sẽ gọi người tới!
Viên Diệu La Hán quay đầu, trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Bọn họ là người của ngươi? Khẩu khí thật lớn!
- Sắc Dục Thiên là người của cửa hàng Thần Vương, ngươi không biết sao? Tào Hùng chắc sẽ biết! Cung Vi lại là người nhà của Sắc Dục Thiên, không phải người của ta, thì là của ai?
Vương Khả nói.
- Hừ, đây là địa bàn của ta, ta nói rồi, không cho phép Sắc Dục Thiên tới. Hắn dám tới là vi phạm quy củ của ta! Ta trừng phạt hắn, ai dám ngăn cản?
Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.
- Là ta phái Sắc Dục Thiên tới ma đạo làm gián điệp. Lần này đến đây để nói rõ việc nằm vùng với La Hán Điện. La Hán Điện che giấu chuyện xấu, có tà ma nằm vùng, chúng ta tới xác nhận giúp các ngươi!
Vương Khả kêu lên.
- Ha ha, tà ma nằm vùng? La Hán Điện của ta, không thể có ma!
Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.
- Chính là hắn, Tào Hùng cấu kết với Khương Đệ Nhất. Khương Đệ Nhất là Đệ nhất ma thần của Đại Ác hoàng triều, hắn cũng là tà mail Vương Khả lập tức chỉ vào Tào Hùng.
- Cái rắm! Vương Khả, ngươi ngậm máu phun người, trước đó ở thần đô Luân Hồi ta đã nói cho ngươi rõ rồi, ta là gián điệp!
Tào Hùng trợn mắt nói.
- Ai biết ngươi nói thật hay không? Lúc trước ngươi nói sẽ giúp ta, bây giờ lại gây khó khăn cho ta. Ngươi nói lời không giữ lời, sao có thể tin tưởng?
Vương Khả kêu lên.
- Cái rắm!
Tào Hùng trợn mắt tức giận nói.
- Viên Diệu La Hán, ngươi xem, đồ đệ Tào Hùng của ngươi cũng là nanh vuốt của tà ma. Ngươi cho chúng ta xem, đây là chính khí của La Hán Điện sao? Nếu như ngươi không làm gì Tào Hùng thì cũng đừng lấy Sắc Dục Thiên ra xả giận. Địa Tàng Vương Bồ Tát từng nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Sắc Dục Thiên chính là như thế, ngươi có tư cách gì chỉ trích Sắc Dục Thiên?
Vương Khả trừng mắt kêu lên.
- Giảo biện, ha ha, Vương Khả, ngươi đúng là giống như lời đồn!
Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.
- Ta không giảo biện mà là nói lý. Hôm nay ta đại điện cho Chiến Thần Điện tới đây còn chưa nói chuyện tử tế đã bị ngươi đánh người của ta, ngươi quá phận rồi đấy?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Bần tăng làm việc còn đến lượt Chiến Thần Điện để ý sao!
Viên Diệu La Hán nói.
- Viên Diệu La Hán, ngươi muốn giết Sắc Dục Thiên thì bước qua xác của ta trước!
Cung Vi giận dữ tiến lên phía trước một bước.
- Ẩm ầm!
Cung Vi đánh hai quyền ra, lực mạnh thế mà chỉ đẩy được pháp tướng của Viên Diệu ra xa một chút.
Con ngươi của Viên Diệu La Hán co rút lại nhìn chằm chằm vào Cung VI.
- Cung Vi, ngươi có thể thấy rõ Sắc Dục Thiên là ma! Sao ngươi lại yêu một tà ma được?
Viên Diệu La Hán lạnh lùng.
~ Ta có tình cảm với ai mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi là một hòa thượng cũng biết cái gì là ái tình sao? Phì! Các ngươi một chút cũng không hiểu được! Là một đám đầu gỗ!
Cung Vi dữ tợn nói.
- Làm càn!
Mấy trăm hòa thượng đằng sau kêu to.
Viên Diệu nhìn chằm chằm Cung Vi, yên lặng một lúc cuối cùng cũng thở dài, chắp tay trước ngực.
- Uỳnh!
Viên Diệu La Hán chậm rãi thu tay lại, tiếp theo lại chậm rãi phóng pháp tướng vào bên trong.
- A di đà phật, Sắc Dục Thiên, hôm nay bần tăng nể mặt Chiến Thần điện, tạm thời không truy cứu ngươi. Nhưng ngươi nghe cho kỹ đây, lần sau còn dám đến bần tăng nhất định sẽ giết chết ngươi!
Viên Diệu La Hán nói.
- Hừi Sắc Dục Thiên hừ lạnh một tiếng.
Hiển nhiên Sắc Dục Thiên không sợ Viên Diệu La Hán uy hiếp.
Mà Cung Vi lại hành lễ vẽ Viên Diệu La Hán.
- Đa tạ Viên Diệu La Hán đã hạ thủ lưu tình!
- Hừi Viên Diệu La Hán hừ lạnh, không để ý tới Cung Vi.
Viên Diệu La Hán quay đầu nhìn Vương Khả.
Vương Khả cũng sững sờ, ngươi lại nể mặt ta không truy cứu Sắc Dục Thiên nữa? Sao nãy ta nói lâu như vậy rồi ngươi không để ý, mà giờ lại nể mặt ta? Viên Diệu La Hán này có vấn đề à?
- Vương Khả? Nghe nói ngươi giết Long Hoàng?
Viên Diệu La Hán lóe lên hơi lạnh nói.
- Ngươi nghe ai nói?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hừ, ta tự có cách biết được!
Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.
Vương Khả sững sờ, có ý gì? Sao hỏi ta giết Long Hoàng, giọng ngươi lại toàn sát khí thế? Việc này ta còn dám nhận sao?
- Hả! Ngươi hiểu lầm rồi. Long Hoàng bị trọng thương rồi bị quái vật giết, ta gánh tội thay quái vật thôi!
Vương Khả nói.
- Hả?
Viên Diệu La Hán nhíu mày.
Quả nhiên cũng không nghĩ đến Vương Khả sẽ phủ nhận như vậy.
- Rất logic mà. Thực lực của Long Hoàng đến cỡ nào, sao ta có thể giết? Ta mà có thực lực như thế, lúc nãy người đánh ngươi của ta, ta đã tiếp chiêu rồi. Rõ ràng là ta không có năng lực như thết Vương Khả giải thích nói.
Mặt Viên Diệu La Hán đen lại. Ngươi ví dụ kiểu này, muốn ta tới đánh ngươi không?
- Sư tôn, lúc ta làm gián điệp bên cạnh Khương Đệ Nhất, Khương Đệ Nhất suy đoán Vương Khả có một trong 10 đại thần kiếm. Có thần kiếm hộ chủ, chém chết Long Hoàng!
Tào Hùng giải thích.
~ 10 đại thần kiếm? Hoang đường, Vương Khả làm gì có tư cách lấy được?
Viên Diệu La Hán hừ lạnh.
- Vâng... !
Tào Hùng lui sang một bên.
- Vương Khả? Ngươi đại diện cho Chiến Thần Điện đến đây?
Viên Diệu La Hán trầm giọng nói.
- Đúng, đồ đệ của ta là Tây Môn Tĩnh. Trước đó Tào Hùng đã nói với ta là bị ngươi bắt đến đây?
Vương Khả nói.
Viên Diệu La Hán quay đầu cau mày nhìn Tào Hùng.
Mặt Tào Hùng đen lại.
- Không phải ta nói!
Rõ ràng là Luân Hồi Hoàng Đếnói, ngươi đổi cho ta làm gì?
- Không phải ngươi thì ai? Ngươi còn đám đổ cho Cung Hoàng sao? Trước đó ngươi còn muốn giúp ta nghĩ cách cứu Tây Môn Tĩnh? Không hiểu sao lại tới đây cáo trạng? Rốt cuộc ngươi ở bên nào? Hay ngươi cố ý muốn ta và Viên Diệu La Hán có xích mích.
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi...
Tào Hùng trừng mắt muốn phun máu nói.
- Sư tôn, là hoàng thượng nói với Vương Khả. Ta chỉ ở đấy nghe thôi, không hề nói gì!