- Tây Môn Tĩnh trải qua cái gì vòng Luân Hồi đều biết rõ. Cho nên, hắn giả mạo Tây Môn Tĩnh hỏi cái gì cũng biết, hắn biết hết!
Viên Diệu La Hán, các ngươi lặng lẽ bắt Tây Môn Tĩnh đi, lại khởi động ý thức vòng Luân Hồi thức tỉnh, đoạt xá thân thể Tây Môn Tĩnh. Hừ, ngươi tính toán khá lắm, ngươi cho rằng có thể lừa được ta sao?
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Làm sao ngươi biết được? Không thể nào, những người khác trong La Hán Điện đều không biết, làm sao ngươi có thể?
Viên Diệu La Hán híp mắt nói.
- Là Đại La Kim Bát nói cho ta. Trước kia hắn với vòng Luân Hồi là bạn tốt, vừa nhìn đã biết Tây Môn Tĩnh bị đoạt xá. Phì! Còn muốn gạt ta sao?
Vương Khả khinh thường nói, đồng thời dơ Đại La Kim Bát lên.
- Vương Khả, ngươi, ngươi bán đứng ta? Mẹ nó, sớm biết như thế đã không nói cho ngươi biết!
Đại La Kim Bát tuyệt vọng.
Viên Diệu La Hán.
=š ggái Làm sao ngươi lại quên gốc rễ? Đáng chết!
- Vương Khả, thả Tây Môn Tĩnh ra ! Giữ lại vòng Luân Hồi! Ta sẽ để cho các ngươi đi!
Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.
- Ngươi mà tới đây ta sẽ giết chết hắn!
Vương Khả lập tức chỉ vào Đại Nhật Nguyên Thần của mình.
Viên Diệu La Hán trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Ngươi lấy Tây Môn Tĩnh ra uy hiếp ta?
- Tây Môn Tĩnh không uy hiếp được ngươi, nhưng vòng Luân Hồi thì có thể. Nếu Tây Môn Tĩnh chết rồi thì vòng Luân Hồi cũng bị hủy diệt, có đúng không? Đại La Kim Bát đã nói hết cho ta rồi.
Bây giờ con tin của ta không phải Tây Môn Tĩnh mà là vòng Luân Hồi. Ngươi dám tới ta sẽ giết hắn!
Vương Khả nói.
- Xoạt!
Viên Diệu La Hán và đám hòa thượng đều dùng ánh mắt toàn sát khí nhìn về phía Đại La Kim Bát.
- Vương Khả, ngươi muốn ta đi chết à! Mẹ nó! Ta vô tội!
Đại La Kim Bát bi phẫn nói.
- Vương Khả, Tây Môn Tĩnh là Võ Thần cảnh. Rất nhanh có thể phá nguyên thần của ngươi, ngươi dùng hắn uy hiếp ta, có thể sao? Tây Môn Tĩnh ở trong miệng thì tay ngươi sẽ không đả thương được hắn. Ngươi dám tự hủy nguyên thần sao?
Viên Diệu La Hán cười lạnh.
- Ngươi đừng có lại gần, ta tàn nhẫn đến mức có thể tự giết chính mình đấy!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả, ngươi dọa ai vậy, đầu ngươi có vấn đề à? Tàn nhẫn đến mức giết cả bản thân? Ngươi giết thử chúng ta nhìn xem!
Tào Hùng khinh thường nói.
- Viên Diệu La Hán, ngươi mà tới đây ta sẽ ra tay đấy!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Ngươi không dám!
Viên Diệu La Hán tự tin bước lên một bước.
Vương Khả biểu cảm dữ tợn, một kiếm ầm vang bên trong Đại Nhật Nguyên Thần.
- Ưỳnh!
Miệng Đại Nhật Nguyên Thần trong nháy mắt bị đâm phá thành một cái động lớn, Hỏa Kiếm đâm vào Tây Môn Tĩnh trong miệng Đại Nhật Nguyên Thần.
- AI Tiếng Tây Môn Tĩnh kêu lên thảm thiết thê lương từ trong Đại Nhật Nguyên Thần truyền ra.
Viên Diệu La Hán dẫm chân xuống, sắc mặt cứng đờ. Sao có thể?
Hắn thật sự giết chết nguyên thần của mình?
Tào Hùng, Cung Vi, Sắc Dục Thiên cũng sợ ngây người.
Vương Khả này đúng là một ngươi ngoan cố. Tàn nhẫn đến nỗi giết cả chính mình?
Bên ngoài La Hán Điện!
Viên Diệu, Tào Hùng, Cung Vi, Sắc Dục Thiên đều trừng mắt nhìn về phía Vương Khả. Thấy Vương Khả dùng một chuôi Hỏa Kiếm gác ở trên cổ. Không, nguyên thần của Vương Khả không có cổ, mà chuôi kiếm đó chọc thẳng vào bên trong.
Giờ khắc này không chỉ Tào Hùng mà đám người Cung Vi cũng trợn tròn mắt kinh hãi.
Vương Khả này quả nhiên là một tên ngoan cố, tàn nhẫn đến nỗi giết cả chính mình?
- Các ngươi không được qua đây, nếu không ta sẽ đâm chết hắn!
Vương Khả trừng mắt uy hiếp.
Đám người kia đều trầm mặc.
- Ngươi, ngươi không phải đến đây để cứu Tây Môn Tĩnh sao?
Sao lại đâm chết hắn, vậy thì ngươi cứu làm cái rắm gì?
Tào Hùng trừng mắt nói.
- Ta đâm chết vòng Luân Hồi! Vừa rồi Đại La Kim Bát nói với ta, chỉ cần nhịp tim của Tây Môn Tĩnh ngừng lại, vòng Luân Hồi cũng tan thành tro bụi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Thế nhưng Tây Môn Tĩnh cũng sẽ chết!
Tào Hùng nói.
- Ngươi biết cái gì, nhịp tìm ngừng chưa chắc là người đó sẽ chết. Ta có thể cứu được! Ta có thể dùng một kiếm đâm chết Tây Môn Tĩnh, vòng Luân Hồi tan thành tro bụi rồi ta sẽ cứu Tây Môn Tĩnh sống. Có gì là khó khăn?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cái này... !
Sắc mặt Tào Hùng cứng đờ.
- Tránh ra, không được phép bao vây ta, các ngươi tiến thêm bước nữa ta sẽ giết hắn!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả, ngươi đang uy hiếp ta?
Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.
- Đương nhiên, vừa rồi Đại La Kim Bát đã nói cho ta biết rồi, đại trận của ngươi ở đây là do vòng Luân Hồi trợ giúp bố trí. Vòng Luân Hồi rất quan trọng đối với ngươi, các ngươi không thể nào bỏ qua được!
Vương Khả trợn mắt nói.
Đại La Kim Bát ở bên kia lo lắng.
- Vương Khả, ta không có nói, ta không hề nói, là do ngươi suy đoán mà!
Chính ngươi tự đoán ra bắt ta gánh làm cái gì. Ngươi không thấy ánh mắt của Viên Diệu La Hán với đám hòa thượng kia đang muối giết chết ta à?
- Đại La Kim Bát, ngươi câm miệng. Ta không dùng ngươi chứng minh sự quyết tâm của ta, bọn họ còn tưởng là ta đang thử thăm dò đấy!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Nhưng ngươi cũng không thể kéo ta xuống nước, ta vô tội mài!
Đại La Kim Bát lo lắng nói.
Vương Khả không để ý tới Đại La Kim Bát mà nhìn về phía Viên Diệu La Hán.
Tầm quan trọng của vòng Luân Hồi không cần nói cũng biết.
Thậm chí La Hán Điện còn phái 18 Võ Thần cảnh bày ra đại trận Thập Bát La Hán lặng lẽ đi trộm về. Có thể thấy được bọn họ rất quan tâm đến vòng Luân Hồi. Nó là sinh mệnh của họ.
- Viên Diệu La Hán, thật ra các ngươi muốn bắt Tây Môn Tĩnh, ban đầu ta cũng không quyết tâm đến đoạt người. Nhưng sao các ngươi cứ phải ép ta?
Vương Khả buồn bực nói.
- Ta ép buộc ngươi lúc nào?
Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.
- Mẹ nó, tất cả mọi người đều biết Tây Môn Thuận Thủy cho con trai đến học tập ở chỗ ta. Ta thân là thầy phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của đệ tử. Các ngươi không thể chờ Tây Môn Tĩnh không học nữa thì bắt đi sao. Các ngươi bắt buộc phải ra tay ở trước mặt ta, không phải để ta gánh trách nhiệm sao? Ta cũng vô tội mà!