Vương Khả buồn bực nói.
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ, nếu vừa rồi ta không đi ra không chừng sẽ bị bức chết.
- Hô!
Ngay lúc này, một tàn ảnh hiện lên, trong nháy mắt Viên Diệu La Hán đã đến trước mặt Vương Khả.
- Làm gì?
Vương Khả biến sắc, giơ Hỏa Kiếm lên.
- Thực lực của ngươi quá yếu!
Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.
- Uỳnh!
Vương Khả không có cách nào bắt kịp tốc độ của Viên Diệu La Hán, trong nháy mắt bị một chưởng đánh vào lồng ngực.
- Uỳnh!
Trong tay Viên Diệu La Hán toát ra ánh sáng lớn, giống như một cái lưới vàng lao vào bên trong người Vương Khả.
- Ngươi...
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
- Đây là phong ấn độc môn của ta, trừ ta thì không ai giải được!
Vương Khả? Ngươi muốn gây chuyện thì cũng không nên gây chuyện ở La Hán Điện của ta. Ngươi và Tây Môn Tĩnh đều phải xuất gia! Viên Diệu La Hán nói.
- Cái gì?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
Ngươi phong ấn tu vi của ta để ta xuất gia làm hòa thượng.
Viên Diệu La Hán nghiêng đầu nhìn Sắc Dục Thiên và Cung Vi bị bao vây ở cách đó không xa. Hai ngươi họ như muốn bỏ chạy.
- Nếu đã tới thì đừng đi, ở lại đây với bọn hắn đi.
Viên Diệu La Hán lạnh lùng nói.
- ĐI Cung Vi, Sắc Dục Thiên biến sắc.
Một tiếng ầm lớn vang lên, Cung Vi và Sắc Dục Thiên đưa ra quyết định dứt khoát lập tức xông ra mở vòng vây của ba La Hán và Tào Hùng, muốn vọt ra xa.
Trong nháy mắt, Viên Diệu La Hán dường như biến thành dư ảnh xuất hiện ở sau lưng Sắc Dục Thiên.
- Sắc Dục Thiên, cẩn thận!
Vương Khả cả kinh kêu lên. Viên Diệu La Hán tốc độ cực nhanh đánh xuống một chưởng, nháy mắt phong ấn Sắc Dục Thiên.
- Sắc lang!
Cung Vi kinh hãi la lên.
- Ngươi đi mau, mặc kệ ta, thông báo cho phụ thân ngươi, nhanh lên! Mau truyền tin Vương Khả bị La Hán điện bắt ra ngoài!
Sắc Dục Thiên hét.
- Hừ, đều đã tới bây giờ ngươi còn muốn giúp Vương Khả thoát khỏi vòng vây? Ngu xuẩn!
Viên Diệu La Hán trừng mắt. Đưa tay đánh về phía Sắc Dục Thiên.
- Không!
Cung Vi giương mắt gào lên. Cung Vi không chạy mà đột nhiên xông về phía Sắc Dục Thiên che chở cho Sắc Dục Thiên, đánh một quyền tới Viên Diệu La Hán.
“Âm” một tiếng vang trời chấn động bốn phương, nước biển lại cuồn cuộn dâng lên.
- Phụt!
Cung Vi bị va chạm phun ra một ngụm máu. Viên Diệu La Hán thấy vậy mặt sa sâm, lúc này mới tán lực.
- Vì một yêu ma, ngươi thực sự điên rồi!
Viên Diệu La Hân cả giận nói.
- Chuyện của ta không tới lượt ngươi quan tâm!
Cung Vi cáu gắt đáp.
- Nếu đã như vậy thì ngươi và yêu ma này cùng ở La Hán điện đi!
Viên Diệu La Hán trầm giọng nói, đánh một quyền lên người Cung Vi, trong chốc lát Cung Vi cũng bị phong ấn lại.
Nhất thời, Tây Môn Tĩnh, Cung Vi, Sắc Dục Thiên, Vương Khả toàn bộ đều bị bắt lại. Vương Khả trợn mắt giận dữ nói:
- Này, Cung Vi là Luân Hồi công chúa, là con gái của Luân Hồi đấy, ngươi sao có thể đối xử với nàng như vậy? Ngươi đây là không để Luân Hồi vào mắt hả?
Viên Diệu La Hán gắt:
- Vương Khả? Ngươi đã bị ta phong ấn tu vi rồi, ngươi có tư cách gì kêu gào ầm 1?
Vương Khả cáu giận nói:
~ Tại sao ta không có tư cách làm ầm 1? Ta là Đại Chiến thần của Chiến Thần Điện, ngươi đối xử với ta như vậy, Chiến Thần Điện sẽ tới tìm ngươi tính sổi Viên Diệu La Hán cười lạnh:
- Chiến Thần Điện? Bọn hắn tới ta tự có cách ứng phó, song người nào biết ngươi bị ta bắt?
Vương Khả tự tin nói:
- Nhiều đôi mắt nhìn thấy ngươi bắt ta như vậy, cả thiên hạ đều sẽ biết sớm thôi!
Viên Diệu La Hán tự tin:
- Ngươi có tin hay không? Người ở đây ai cũng sẽ không tiết lộ chuyện các ngươi bị bắt!
Vương Khả:
..
Tây Môn Tĩnh cuống quýt hỏi:
- Lão sư, phải làm gì bây giờ?
Vương Khả phóớt lờ Tây Môn Tĩnh, lại nhìn Viên Diệu La Hán:
- Viên Diệu La Hán, nếu như ngươi đã tự tin giữ bí mật được như vậy, vừa nãy ngươi hoàn toàn có thể hạ sát thủ với ta? Tại sao không dùng hết toàn lực với ta?
Ngươi không dùng toàn lực, tu vi này của ta thăng cấp từng tầng, người xui xẻo chính là ta đó, ngươi chỉ có dùng toàn lực với ta, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm mới tự động hộ chủ!
Viên Diệu La Hán lắc đầu:
- A di đà phật, tại sao bần tăng phải giết ngươi?
Vương Khả trố mắt nhìn:
- Vậy ngươi đang làm cái gì? Tóm ta vẫn không đủ, còn muốn bắt Cung Vi và Sắc Dục Thiên?
Viên Diệu La Hán trầm giọng nói:
- Lễ ra qua một đoạn thời gian nữa là sẽ không sao, ngươi nhất định phải đến mang Tây Môn Tĩnh đi, như vậy chỉ có thể oan ức cho các vị, La Hán điện gần đây xảy ra chuyện lớn, không thể bị bên ngoài quấy rầy, đành ủy khuất các vị ở lại La Hán điện một thời gian ngắn, chờ đại sự lần này vượt qua bình an, ta sẽ thả các ngươi đi!
Vương Khả sửng sốt:
- Đại sự gì cơ?
Viên Diệu La Hán không giải thích, nghiêm giọng nói:
- Mang vào La Hán điện!
- RõI Nhất thời một đám hòa thượng áp giải bốn người Vương Khả bay về hướng La Hán tháp trên La Hán đảo.
- Vương Khả, mọi chuyện đều là do ngươi tìm tìm, mới nãy ngươi nếu như đừng thông minh như vậy không phải đã không sao à?
Nhất định muốn tới rước họa vào thân, bây giờ tu vi bị sư tôn phong ấn, ngươi cái gì cũng không làm được đúng không?
Tào Hùng ở bên cạnh cười gần. Vương Khả trợn trắng mắt, con mẹ nó, ai có thể phong ấn ta? Phong ấn kia vừa vào trong cơ thể ta đã bị chân nguyên vẩn đục của ta cắn nuốt, nó là cọng lông gì?
Nếu không phải ta không muốn để lộ ra, hiện giờ đánh tên tiểu nhân ngươi rồi.
- Hừ, trước đây ta đi Thập Vạn Đại Sơn, ngươi đối xử với ta như thế nào, yên tâm đi, ta cũng sẽ chăm sóc ngươi như vậy! Ngươi sỉ nhục ta, ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần!
Tào Hùng nhỏ giọng cười khẩy bên tai Vương Khả. Hiển nhiên ở Thập Vạn Đại Sơn bị bắt, bị Vương Khả treo lên đánh tơi bời, còn chụp ảnh lại, Tào Hùng vẫn oán hận không thôi. Vương Khả nhìn Tào Hùng khinh thường, dựa vào ngươi? Đại Nhật Nguyên thần của ta một ngụm là có thể nuốt chửng ngươi.
- Viên Diệu La Hán, Tào Hùng vừa rồi nói nhỏ với ta rằng hắn muốn mượn cơ hội làm nhục Cung Vi công chúa trong thời gian chúng ta bị giam giữ!