Vương Khả chợt gào lên với Viên Diệu La Hán bay ở đằng trước.
- Cái gì?
Viên Diệu La Hán nhướng mày nghiêng đầu nhìn sang, Tào Hùng đanh mặt lại:
- Con không có!
Sắc Dục Thiên trừng mắt rống lên:
- Tào Hùng, ngươi dám!
Cung Vi tức giận:
- Tào Hùng, ngươi đám làm nhục ta? Bộ dạng xấu xí đó của ngươi là muốn làm ta ghê tởm chết à? Có tin phụ thân ta giết ngươi hay không?
Tào Hùng lập tức nóng nảy:
- Ta không có!
Vương Khả ở bên cạnh nói:
- Ngươi có! Vừa rồi ngươi nói ngươi muốn đem những vũ nhục kia trả lại gấp trăm lần!
Tào Hùng tức điên:
- Ngươi đánh rắm, ta chính là nói với ngươi! Không phải với Cung VI Vương Khả trợn mắt:
- Ta là nam nhân, ngươi làm nhục ta kiểu gì? Ngươi muốn lừa ai?
Chẳng lẽ ngươi còn có đoạn tụ chi phích nữa?
Tào Hùng gắt gỏng:
- Làm nhục mà ta nói không phải là làm nhục kiểu kia.
Vương Khả nhìn chòng chọc:
- Vậy cũng không được, chúng ta mặc dù bị cầm tù, nhưng không phải tới để bị ngươi làm nhục, nơi này là La Hán điện, lẽ nào La Hán điện này vẫn là nơi che giấu làm chuyện xấu sao? Là thích bắt người về để làm nhục?
Tào Hùng trừng mắt nhìn Vương Khả, má nó chứ, ta đây nói vài câu độc ác báo thù, ngươi có cần phải nói ra trước mặt mọi người sao? Ngươi không thể để ta uy hiếp mấy câu, để lòng ta cảm thấy tốt hơn một tí được à?
Lúc này, Viên Diệu La Hán cũng quay đầu lại nhìn, hơi cau mày.
- Sư tôn, con không có ý gì khác, con chỉ là, chỉ là... !
Tào Hùng nhất thời không biết phải giải thích như nào.
- Viên Diệu La Hán, ngươi cũng thấy rồi đó, tuy rằng ngươi không có tâm tư muốn làm chúng ta bị thương, nhưng mà chúng ta chung quy đã bị ngươi bắt lại, chốc nữa lỡ đâu có chuyện. Ngươi không có cách nào giải thích với Cung Sơn Hải đâu, cũng không thể làm rõ với Chiến Thần Điện và Thiện Hoàng, nếu không thì ngươi giam chúng ta chung đi?
Vương Khả nhìn Viên Diệu La Hán. Viên Diệu La Hán trầm ngâm một chút:
- Nhốt bọn họ lại với nhau, cũng tiện trông coil - Vâng!
Vài hòa thượng đáp. Viên Diệu La Hán bấy giờ mới nhìn Tào Hùng:
- Tào Hùng, năm đó vi sư thấy ngươi lục căn không tịnh mới để ngươi hoàn tục! Những năm này không gặp, ngươi càng ngày càng quên trì giới rồi ư2 Tâm bất chính, nhân quả sinh, sớm muộn sẽ sinh ra mầm tai họa, ngươi lại càng quên lời dạy bảo năm đó của vi sư?
Tào Hùng:
=ua! Làm sao bây giờ? Ta vô tội, ta chỉ nói mấy câu đắc ý, rõ ràng là Vương Khả hắt nước bẩn cho ta. Nhưng mà sư tôn dạy dỗ ta có thể bẻ lại hay sao?
- Dạ, đệ tử đã biết sai ạ!
Tào Hùng rầu rĩ nói.
- Biết sai mà có thể sửa, chẳng gì tốt đẹp bằng! Tào Hùng, chỉ cần con ăn năn hối lỗi vẫn có thể cứu!
Vương Khả bên cạnh vỗ vỗ vai Tào Hùng. Tào Hùng đen mặt nhìn Tào Hùng, biến mẹ ngươi đi, ta cần ngươi an ủi chắc? Mới rồi không phải là ngươi hại ta sao?
Một hàng người bay về phía La Hán đảo.
Đối với La Hán tháp cách đó không xa, Vương Khả chắc chắn không thể đi, hắn cùng với Cung Vi, Vương Khả, Tây Môn Tĩnh cùng bị giam trong tầng năm của La Hán tháp. Một phòng giam khổng lồ, nhốt bốn người Vương Khả lại. Mà ở xung quanh còn có một đám hào thượng ngồi đó, từng người nhắm mắt niệm kinh giống như đang trông coi bọn họ.
Hiển nhiên Viên Diệu La Hán nhốt bốn người cùng một chỗ không thể nào làm ngơ được, mà phái một nhóm lớn hòa thượng đến nhìn chằm chằm.
Vương Khả, Cung Vi, Sắc Dục Thiên cùng nhìn Tây Môn Tĩnh.
- Lão sư, người nhìn con như thế làm gì?
Tây Môn Tĩnh vẻ mặt kỳ quái hỏi.
- La Hán điện này rốt cuộc là có chuyện lớn gì? Nhất định phải để ngươi ở đây, chắc chắn là có liên quan với Luân Hồi Bàn, còn không cho bọn ta quấy rối?
Vương Khả tò mò. Tây Môn Tĩnh trố mắt.
- Con, con nào biết được?
Vương Khả nói:
- Hỏi thử Luân Hồi Bàn trong cơ thể ngươi đi!
Tây Môn Tĩnh ngơ ngác nói:
- Luân Hồi Bàn? Hỏi như thế nào?
Vương Khả lườm hắn:
- Cái này có gì mà không hỏi được? Ngươi xem Đại La Kim Bát, ta hồi nó cái gì nó nói cái đó, ngươi giao lưu với nó đi!
- Để con thử xem! Tây Môn Tĩnh ngồi xếp bằng nhắm mắt tập trung. Một lúc sau, Tây Môn Tĩnh mới mở mắt ra.
- Luân Hồi Bàn này không để ý tới con!
Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh kỳ quái. Vương Khả hồi:
- Làm sao không để ý tới ngươi được? Ngươi không biết giao tiếp hay sao?
Tây Môn Tĩnh cười khổ nói:
- Con đều đã nói ngon ngọt hết lời, nhưng mà Luân Hồi Bàn thật sự không quan tâm tới con! Nó cũng không giống với Đại La Kim Bát. Đại La Kim Bát một lòng nghe các người. Mà Luân Hồi Bàn không đồng lòng với con, nó chỉ nghe Viên Diệu La Hán!
- Đại La Kim Bát, ngươi đến hỏi Luân Hồi Bàn thử có chuyện gì xem?
Vương Khả nhìn Đại La Kim Bát. Đại La Kim Bát trầm giọng nói:
- Ta lúc đầu đã nói với ngươi, ta không quen thuộc với Luân Hồi Bàn, ngươi một hai phải nói ta là hảo cơ hữu với Luân Hồi Bàn!
Cũng là Viên Diệu La Hán không tính toán với ta, nếu không thì ta đã thê thảm rồi ngươi biết không hả? Lúc trước ngươi lừa ta làm gì?
Vương Khả dỗ dành:
- Không phải lừa ngươi, ngươi cũng thấy đó, trước đó ta sắp mang Tây Môn Tĩnh rời đi rồi, ai biết nó miệng qua đen! Hại chúng ta thất bại trong gang tấc! Còn bị bắt nữa!
Tây Môn Tĩnh:
— Đại La Kim Bát nói:
- Luân Hồi Bàn và ta giống nhau đều thuộc Phật bảo! Nó thường phớt lờ người, ta cũng hết cách!
Vương Khả nhíu mày:
- Vậy chúng ta cũng không thể cứ luôn bị giam giữ được!
Cung Vi cũng cau mày:
- Luân Hồi Bàn không nói chuyện, thật là phiền phức!
Vương Khả tò mò nói:
~ Ta nhớ lúc trước Đại La Kim Bát cũng không thích nói chuyện, sau này đi theo Vương Khả ngươi một thời gian nó liền trở nên nói lắm rồi! Khi đó ngươi làm sao để Đại La Kim Bát nói chuyện thế?
Vương Khả đáp:
~ Ta lúc đó? À thì... ta nói với Đại La Kim Bát, nếu như hắn không nghe lời ta, ta sẽ ném nó vào hố phân, Đại La Kim Bát từ từ mỡ rộng cánh cửa lòng!
Mọi người nhìn Đại La Kim Bát, là như vậy sao? Đại La Kim Bát im lặng một lúc:
` Cung Vi thần sắc khẽ động:
- Ý của ngươi là loại Phật bảo này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả? Ăn cứng không ăn mềm? Trực tiếp uy hiếp chúng nó?