Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1878 - Chương 1879: Bức Bách Luân Hồi Bàn

Chương 1879: Bức bách Luân Hồi Bàn

Sắc Dục Thiên nhìn về phía Tây Môn Tĩnh:

- Nếu không thì dùng cùng cách này, cũng thử với Luân Hồi Bàn xem?

Cung Vi trừng mắt uy hiếp:

- Luân Hồi Bàn, ngươi tốt nhất là thành thật nói rõ, đại sự La Hán điện bí mật mưu đồ rốt cuộc là cái gì? Nếu không chúng ta ném ngươi xuống hố phân!

Luân Hồi Bàn:

— seẲ Tây Môn Tĩnh chợt có cảm giác không lành:

- Các ngươi có ý gì? Ném thế nào? Luân Hồi Bàn vẫn còn ở trong cơ thể ta mà, các ngươi làm sao ném nó xuống hố phân?

Sắc Dục Thiên an ủi nói:

- Vì mọi ngươi, ngươi có thể hi sinh một chút, cùng đi xuống với Luân Hồi Bàn!

Tây Môn Tĩnh:

Tu Mẹ nó, ngươi nói cái gì? Vì ném Luân Hồi Bàn xuống hố phân ta cũng phải đi theo? Các ngươi có từng nghĩ tới cảm nhận của ta chưa?

Đại La Kim Bát tò mò hỏi:

- Nhưng mà chúng ta đều bị giam trong đại lao rồi, lấy đâu ra hố phân?

Vương Khả nói:

- Không sao, trong vòng tay trữ vật của ta trang bị dã ngoại đầy đủ hết, mười mấy năm trước lúc còn ở phàm trần trồng rau, có trữ một ít phân nhà nông, còn có ít nước và bùn đất, lại kết hợp thêm cái lu lớn nữa, hẳn có thể chế ra cho Tây Môn Tĩnh một cái hố phân mô phỏng bản cao cấp, có thể để Tây Môn Tĩnh và Luân Hồi Bàn ngâm một chút!

Hắn vừa dứt lời, Tây Môn Tĩnh, Sắc Dục Thiên, Cung Vi tất cả đều mở to mắt nhìn, tại hiện trường chế tạo một cái hố phân?

Con mẹ nó ngươi đây là muốn nghịch thiên hả?

Cách đó không xa, các hòa thượng đang tụng kinh vốn là trông coi tạm giam đám người Vương Khả, nhưng mà, khi nghe chủ đề nặng mùi của đám người này, mặt mũi đều co giật kịch liệt, đây, đây mẹ nó rốt cuộc là giam giữ thứ gì vậy? Các ngươi dầu gì cũng là Võ Thần cảnh, là nhân vật thần tiên cao nhất thiên hạ này, các ngươi không phải nên thảo luận về việc luyện chế đan dược thần khí gì đó sao? Các ngươi đang nghiên cứu chế tạo hố phân?

Tầng năm của La Hán tháp.

Vương Khả nói có thể dùng vật liệu dự trữ của mình để làm một cái hố phân cho Tây Môn Tĩnh và Đại La Kim Bát, người của cả tầng năm đột nhiên trở nên yên tĩnh. Bao gồm cả nhóm hòa thượng phụ trách giám thị tạm giam bọn Vương Khả, người nào cũng không tụng nổi kinh nữa, trợn to mắt nhìn chòng chọc Vương Khả.

Các ngươi dù sao cũng là Võ Thần cảnh. Là nhân vật thần tiên đỉnh cấp trong thiên hạ này, các ngươi không phải nên nghĩ xem luyện chế tiên đan thần khí gì hay sao? Các ngươi đang nghiên cứu chế tạo hố phân?

Vương Khả giương mắt nhìn mọi người:

- Làm sao? Sao đột nhiên các ngươi không nói gì nữa thế?

Vẻ mặt Sắc Dục Thiên kỳ quái nói:

- Vương Khả, ngươi thật sự làm ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác!

Vương Khả trừng mắt nhìn:

- Cái gì mà nhìn với cặp mắt khác? Cũng không phải ta phải ngâm, là Tây Môn Tĩnh, hắn phải mang theo Luân Hồi Bàn cùng ngâm, các ngươi nhìn ta làm gì, nhìn Tây Môn Tĩnh đi!

Cả đám người chợt nhìn sang Tây Môn Tĩnh. Tây Môn Tĩnh sắc mặt khó coi:

- Lão sư, cái này, cái này con chịu không nổi đâu!

- Tây Môn Tĩnh, ta cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi phải biết rằng La Hán điện vì để lặng lẽ bắt được ngươi lại xuất động mười tám Võ Thần cảnh, hơn nữa còn lén lút đi bắt ngươi, điêu này nói rõ bọn hắn muốn làm chuyện không thể để cho người khác biết, chuyện này nếu ngươi không làm rõ thì chắc chắn sẽ chết một cách không minh bạch! Bây giờ Viên Diệu La Hán chắc chắn không để ý tới chúng ta, biết được chân tướng chỉ có Luân Hồi Bàn trong cơ thể ngươi thôi, nhất định phải bắt nó mở miệng mới được! Cho nên để tiếp tục sống thì ngâm một chút có là gì đâu!

Vương Khả khuyên răn. Tây Môn Tĩnh trợn mắt:

Ngươi nói nhẹ nhàng lắm, mẹ nó chứ, ta ngâm xong rồi sau này làm sao còn có thể gặp người?

Vương Khả xoa dịu:

- Yên tâm, chúng ta sẽ giữ bí mật cho ngươi!

Mặt Tây Môn Tĩnh co giật một lúc, nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, hoàn toàn không giữ bí mật nổi!

- Đám hòa thượng các ngươi không tụng kinh, nghe lén góc tường cái gì?

Vương Khả liếc nhìn mấy hòa thượng đang dựng lỗ tai ở bên ngoài. Cả đám hòa thượng mặt sượng trân, dù sao thì chuyện vừa rồi mới nghe được quá khó tin, họ đang cân nhắc xem có nên thông báo cho Viên Diệu La Hán hay không, lúc này nghe Vương Khả quát lên, nhất thời từng người lại bắt đầu tụng kinh.

Cung Vi lườm:

- Tây Môn Tĩnh, đây là vì tốt cho ngươi, hơn nữa chúng ta vì cứu ngươi đều trở thành tù binh, chỉ hi sinh một chút ấy không được sao?

- Ngươi xem, Đại La Kim Bát lúc trước cũng là ngậm miệng không nói, bây giờ không phải biến thành nói lắm à? Cách của Vương Khả rất đáng để thử!

Sắc Dục Thiên cũng khuyên Tây Môn Tĩnh. Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh biến ảo dữ dội, mẹ nó cái này, hôm nay ta thật sự không tránh được sao? Tại sao? Tại sao vậy? Các ngươi là tới để cứu ta hay là tới làm nhục ta? Sao ta cảm thấy còn thảm hơn trước khi các ngươi cứu ta vậy?

Vù vù! Đúng vào lúc này Đại La Kim Bát khẽ run lên, hình như phát ra âm thanh gì đó truyền vào tai Vương Khả, mà tiếng động này người khác lại không nghe được.

“Vương Khả, Luân Hồi Bàn mới vừa nãy dùng Phật bảo truyền âm cho ta, nói rằng nó chịu nói! Bảo ngươi đừng ném nó vào hố phân!"

Đại La Kim Bát truyền âm cho Vương Khả. Vương Khả hai mắt sáng lên, mẹ bà cái Luân Hồi Bàn này quả nhiên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Không cho nó chút sắc mặt thử xem, nó còn thực sự cho rằng mình là đại gia à?

“Chẳng qua Luân Hồi Bàn nói nó đã đáp ứng với Viên Diệu La Hán chuyện này không thể tiết lộ ra, nó nếu như nói ra để các hòa thượng ở bên ngoài nhà lao nghe thấy, truyền tới tai Viên Diệu La Hán thì nó không thể nào ăn nói được!"

Đại La Kim Bát tiếp tục truyền âm.

* Nó có thể truyền âm cho ngươi, nói trước với ngươi mà!"

Vương Khả tò mò.

* Nó không chịu nói, nó nói có một số việc không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả rõ ràng, nhưng có thể nói với Tây Môn Tĩnh.

Đồng thời sẽ trực tiếp chiếu một số hình ảnh trong đầu của Tây Môn Tĩnh! Chỉ cần Tây Môn Tĩnh nhập định cảm nhận là được!"

Đại La Kim Bát nói.

Bình Luận (0)
Comment