Vương Khả gật đầu. Tây Môn Tĩnh biết, chúng ta không phải cũng đều biết sao? Trong khi Vương Khả và Đại La Kim Bát trao đổi thì Tây Môn Tĩnh đang làm công tác tư tưởng mạnh mẽ. Cuối cùng, đối mặt với cái chết và đạo đức bắt cóc của mọi người, Tây Môn Tĩnh đã thỏa hiệp.
- Tới đây, ta ngâm!
Tây Môn Tĩnh rơm rớm nước mắt bỉ phẫn.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi thật có dũng khí!
Cung Vi cảm thán. Sắc Dục Thiên cũng gật đầu.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi quả thật không làm ta thất vọng!
Tây Môn Tĩnh cả run rẩy.
- Lão sư, tới đây, ngươi làm hố phân đi, con nhảy!
Vương Khả lườm Tây Môn Tĩnh.
- Ngươi nhảy cái gì? Lúc nãy ta nói đùa với ngươi thôi, ngươi không nghe ra hả?
Tây Môn Tĩnh đanh mặt lại.
- Cái gì?
- Ta muốn thử lòng can đảm của ngươi, lòng dũng cảm là dấu hiệu của sự trưởng thành của một nam nhân, sự thật chứng minh ngươi bây giờ là một nam nhân có lòng can đảm, có trách nhiệm, lão sư rất vui mừng! Trở về ta có thể giao cho phụ thân ngươi, bài thi khiến hắn hài lòng!
Vương Khả gật đầu khen ngợi. Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh thay đổi dữ dội, cái gì, cái trò gì? Ngươi nói cả buổi trời là khảo nghiệm ta?
Nhảy hố phân là dấu hiệu trưởng thành của nam nhân? Tại sao, tại vì sao mà nghe có về nhảm nhí như vậy?
Sắc Dục Thiên và Cung Vi cũng nghi ngờ nhìn Vương Khả, đã nói xong rồi tại sao ngươi lại đột ngột bỏ đi. Vương Khả nháy mắt với hai người, đồng thời chỉ vào Đại La Kim Bát trong tay, nháy mắt hai người ngầm hiểu ra. Thành công rồi, Luân Hồi Bàn kìa đã bị dọa sợ, đã chịu thỏa hiệp sao? Hai người lập tức thở phào mỉm Cười.
Ngoài nhà giam, nhóm hòa thượng vừa tụng kinh vừa dỏng tai nghe lỏm tám chuyện trong nhà giam, nghe thấy Vương Khả chỉ là nói đùa, tất cả mấy hòa thượng đều co rúm mặt mày, trò đùa của các ngươi thật nặng mùi! Sau khi kinh ngạc, nhóm hòa thượng còn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, không ai có thể nói rõ biểu cảm tiếc nuối này có ý nghĩa gì.
Vương Khả nói:
- Tây Môn Tĩnh, ngươi có thể trao đổi lại với Luân Hồi Bàn một lần nữa!
Tây Môn Tĩnh sửng sốt, trao đổi? Trao đổi cái rắm ấy, nó đều phót lở ta. Có điều Vương Khả đã nói thì Tây Môn Tĩnh cũng làm theo, lập tức nhắm mắt bắt đầu cảm ứng. Nhưng mà lần này Tây Môn Tĩnh lại đột nhiên biến sắc, bởi vì Luân Hồi Bàn lúc này đã chịu giao lưu với mình.
Trong nhà giam lập tức bắt đầu yên tĩnh.
Hòa thượng ở bên ngoài nhìn nhìn đám Vương Khả, thấy bốn người Vương Khả đều ngừng nói, lại tiếp tục tụng kinh với vẻ tiếc nuối.
Vương Khả ngồi bên cạnh Sắc Dục Thiên, Cung Vi, nhỏ giọng truyền âm cho hai người. Về mặt hai người thay đổi, chuyện gì xảy ra? Tu vi của mọi người đều đã bị phong ấn, sao ngươi còn có thể truyền âm?
“Lúc Viên Diệu La Hán phong ấn ta có thể phong ấn đã xảy ra vấn đề, ta không bị ảnh hưởng, các ngươi cũng đừng biểu lộ ra, đợi một lát, đợi Tây Môn Tĩnh giao lưu xong với Luân Hồi Bàn, chúng ta nghĩ cách thoát ra! Các ngươi muốn nói gì thì viết ra giấy đi. La Hán tháp này có Âm Chướng trận, thần thức của bọn hắn không dò xét được"
Vương Khả nói.
Đang khi nói Vương Khả lấy ra một ít giấy bút đưa cho hai người.
Hai người nhìn nhìn Vương Khả gật đầu. Tiếc là Vương Khả chỉ có tu vi Nguyên Thần Cảnh đệ thất trọng, không thể giải phong ấn cho hai người.
Ba người nhìn về phía Tây Môn Tĩnh thì thấy khi Tây Môn Tĩnh đang giao lưu với Luân Hồi Bàn, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, tiếp đó là vẻ mặt hoảng sợ, rồi lại là đáng vẻ trách trời thương người.
Sắc Dục Thiên lập tức cầm bút viết: “Vẻ mặt này của Tây Môn Tĩnh, sẽ không phải là bị Luân Hồi Bàn lừa chứ?"
Vương Khả cau mày gật đầu: “Rất có thể, tiểu tử này đầu óc không tốt cho lắm!"
“Vậy thì phải làm sao? Đợi hắn hả?” Cung Vi cũng viết chữ.
Vương Khả cau mày suy nghĩ một chút: “Thôi kệ đi, nó thăm dò chuyện của nó, chúng ta trốn chuyện của chúng ta!"
Cung Vi, Sắc Dục Thiên cùng gật đầu. Hiện giờ tu vi của hai người bị phong ấn, nhưng mà Vương Khả không bị, như vậy vẫn có khả năng trốn thoát.
Cung Vi sắc mặt khó coi: “Đám hòa thượng trông coi chúng ta có một La Hán Võ Thần cảnh, còn có một đám Nguyên Thần Cảnh, đều là cao thủ! Chúng ta một khi chạy trốn e rằng sẽ bị bại lộ ngay lập tức!"
Vương Khả nói:
“Nguyên thần của ta có thể nuốt một phần, sau đó Đại La Kim Bát sẽ chứa nguyên thần của ta vào trong cách âm, thế là xong!"
“ý của ngươi là... ?"
Sắc Dục Thiên nhìn Vương Khả.
“Hòa thượng ở đây nhiều quá, nguyên thần của ta không thể nào nuốt hết được, bây giờ có thể đuổi đi được bao nhiêu thì đuổi, cố hết sức đuổi nhiều hơn một chút!"
Vương Khả nhìn hai người. Hai người nhìn lại.
“Đuổi thế nào?"
Vương Khả lâm vào trầm tư, đám hòa thượng này mềm cứng đều không ăn, chắc chắn không muốn đi, lừa gạt? Bọn hắn hoàn toàn không nói chuyện với chúng ta! Hơn nữa bọn hắn nghe lệnh đến trông coi, sao có thể rời đi được? Lúc này mới vừa trông giữ liền đi? Làm sao đi? Đuổi bọn hắn đi còn phải không để bọn hắn phát hiện? Làm như nào đây?
Tỏng lúc cả ba nôn nóng suy nghĩ, ánh mắt của Vương Khả chợt sáng lên. Sắc Dục Thiên sửng sốt viết.
“Ngươi có cách rồi? Ngươi có thể đuổi bọn hắn đi?"
Vương Khả kích động nói:
“Không phải ta có cách, là các ngươi có cách!"
Cung Vi trố mắt nhìn.
“Chúng ta? Tu vi của ta và Sắc Dục Thiên đều bị phong ấn, làm sao đuổi người? Ngươi đang đùa gì vậy?"
“Đám hỏa thượng này lục căn thanh tịnh, cắt đứt tình duyên không gần nữ sắc, ái chà, một bây cầu độc thân vạn năm, ngươi đoán xem bọn hắn sợ cái gì nhất?"
Vương Khả nhìn hai người một cách kích động, hai người bối rối nhìn lại Vương Khả.
“Cái gì?"
“Sợ nhất các ngươi ân ái đó, các ngươi rải cẩu lương cho bọn hắn, dùng hết sức nhét cẩu lương vào miệng bọn hắn, cho nghẹn chết đám cẩu độc thân vạn năm này!"
Vương Khả xúc động nói. Vương Khả và Sắc Dục Thiên trố mắt ra nhìn Vương Khả, ngươi, ngươi nói cái gì?
“Cầu lương ấy! Cái này là thứ các ngươi am hiểu đó! Bạo kích bọn hắn, bạo kích bọn hắn đi!"
Vương Khả trừng mắt nói. Sắc Dục Thiên trợn mắt tò mò viết.
“Là sao? Cái gì gọi là rải cẩu lương?"
Cung Vi cũng mở to mắt nhìn Vương Khả.
“Bạo kích làm sao?"