Vương Khả sượng mặt, hai người các ngươi diễn vô tội gì với ta?
Tiên sư!
Vương Khả nói:
“Chính là cách phu thê tán tỉnh nhau như thường của các ngươi, các ngươi lúc trước khoe ân ái như thế nào? Lúc trước các ngươi phát... à, là dáng vẻ trước đó của các ngươi, biểu diễn như cũ là được!"
Cung Vi ngơ ngác: “Này, cái này có thể sao?"
“Thử xem sao!"
Sắc Dục Thiên cắn răng, Cung Vi gật đầu.
Vương Khả lập tức né khôi hai người, đi đến một góc trong nhà giam, đồng thời dùng một ít bông nhét vào lỗ tai, trên mặt lộ vẻ sợ sệt mà đề phòng hai người. Phải biết hai người này lẵng lơ cợt nhả lên thì ngay cả mình là người đã có bạn gái cũng không chịu nổi, cũng không biết đám hòa thượng độc thân vạn năm dồi dào tinh lực này sẽ phản ứng như thế nào.
Đám hòa thượng lúc này chú ý tới động tác của Vương Khả, nhìn thấy Vương Khả trốn sang một bên cũng ngẩn ra, tên Vương Khả này lại muốn làm gì đây?
Đúng vào lúc này, một giọng nói khiến cả đám hòa thượng sổn hết gai ốc vang lên.
- Sắc lang, ta muốn hôn hôn! Oaaa, cơ ngực của chàng lớn như vậy?
Cung Vi ngã vào lòng Sắc Dục Thiên.
Tầng năm La Hán tháp.
Một đám hòa thượng đang trông coi nhóm người Vương Khả vốn cho rằng, bốn người này đã bị phong ấn tu vi, trông giữ bọn hắn quả thật là đại tài tiểu dụng. Nhưng mà khi phu thê Sắc Dục Thiên và Cung Vi bắt đầu tương tác qua lại, tất cả đều thay đổi.
Một luồng khí tức lẵng lơ ụp xuống cả tầng năm La Hán tháp, từng đợt sóng triều thay nhau cuốn tới vọt thẳng tới trước mặt của đám cao tăng đắc đạo.
- Óa, Sắc lang, cơ ngực của chàng thật lớn nha, ta rất thích!
- Vi Vi tiểu tâm can, đây là ta đặc biệt luyện ra vì nàng đó, cơ ngực của ta có lớn hay không?
- Thật lớn!
- Lớn vẫn chưa đủ, còn phải cứng nữa. Cứng vẫn không đủ, còn biết động. Động cũng không đủ, còn biết phát ra tiếng, nàng xem! Sắc Dục Thiên đưa tay cào ngực mình, khẽ niết nhẹ.
“Kít kít - Oa, Sắc lang, chàng thật sự quá yêu ta! Ta rất thích!
- Vi Vi tâm can tiểu bảo bối, có lên núi đao xuống biển lửa vì nàng ta cũng không xá gì, nhìn thấy nàng trong lòng ta như đang phát điên, tâm can! Tiểu điểm điềm!
- Tâm can của ta!
Tiếng nói của hai người không dứt, mà giọng nói tạo thành tao khí khổng lỏ đánh thẳng vào tâm trí của các hòa thượng ầm ầm.
Khí tức lắng lơ phóng đãng này khiến cả đám hòa thượng run rẩy toàn thân. Nhóm hòa thượng cắt đứt tình duyên, nhưng cũng biết một vài chuyện tình cảm, nhưng mà không có lắng lơ như vậy!
Không khí dâm đãng cợt nhả như vậy đến cả Vương Khả cũng chịu không thấu, nói gì đến đám cẩu độc thân vạn năm tỉnh lực cường tráng này? Đám hòa thượng hóa đá ngay trong phút chốc.
Mọi người đều là người xuất gia, đã bao giờ thấy cảnh tượng như vậy đâu?
Rõ ràng hai người này đều mặc y phục, tại sao, tại sao trong đầu chúng ta đều là một vài hình ảnh bất chính đến vậy? Tại làm sao?
- Ta có phải đã tẩu hỏa nhập ma rồi hay không?
- Tâm ma, nhất định là tâm ma!
- Ta có thể khắc chế được, ta có thể khắc chế được!
Cả đám hòa thượng lúc này cũng là khổ mà không biết nói thế nào.
Báo lại với Viên Diệu La Hán? Cái này cũng không dễ gì bẩm báo được, đám tù nhân này cũng không làm chuyện gì quá đáng, cũng không có vượt ngục. Đi báo chẳng phải là tự mình tìm phiền phức sao?
Phong bế thính giác? Cũng không được, ta nếu như phong bế thính giác vậy chẳng phải là thừa nhận ta bị ảnh hưởng do tao khí của bọn hắn à? Không, ta chính là cao tăng đắc đạo, là cao tăng đắc đạo lục căn thanh tịnh, làm sao có thể sợ đến độ phong bế thính giác?
Nhưng mà hai người này phóng đãng lẳng lơ đợt sau thắng đợt trước, hoàn toàn không thể đỡ nổi. Làm sao đây! Ta thật khổ sở mà!
Có mấy hòa thượng trán đã đổ không ít mồ hôi lạnh, lúc này ai nấy không ngừng liều mạng tụng kinh muốn áp chế tà hỏa bốc lên trong lòng.
“Ta có thể, ta có thể!"
Các hòa thượng không ngừng cổ vũ chính mình. Nhưng đối mặt với Sắc Dục Thiên và Cung Vi ngày càng táo tợn hơn, cuối cùng một hòa thượng trong số đó chợt đứng phắt dậy với gương mặt nghẹn đỏ bừng.
- Chư vị sư huynh, ta quên mất còn có việc chưa xử lý xong, xin được cáo lui trước!
Hòa thượng kia nghẹn đỏ mặt cáo lỗi nói. Trong khi cáo lỗi, hòa thượng đó khom người kẹp chặt đũng quần, cả người run lên chạy nhanh xuống lầu.
Có người thứ nhất liền có người thứ hai, rất nhanh hòa thượng thứ hai cũng đỏ bừng mặt cáo lỗi rồi rời đi. Mấy hòa thượng khác vừa nhìn đại khái đã đoán được nguyên do, lúc này phần đông người đều nhìn sâu vào Sắc Dục Thiên và Cung Vi đang uống rượu giao bôi, nhất thời tất cả đều rùng mình.
- Các vị sư điệt, ta đi trước một lát! Nơi này phải phiền các vị rồi.
- Các vị sư đệ... !
Không lâu sau, cả một nhóm hòa thượng chỉ còn lại năm người, nhưng dù chỉ có năm người thì năm người này cũng đổ đầy mồ hôi trên trán.
Vương Khả không lấy cục bông nhét trong tai xuống mà là vẻ mặt kỳ quái nhìn hai người Cung Vi và Sắc Dục Thiên. Quả nhiên sự dâm đãng của hai người này không phải người thường có thể chống cự nổi. Bọn hắn rốt cuộc là đã trải qua những gì? Thiết huyết mãnh nam và nữ hán tử dũng mãnh trước kia bây giờ biến thành thế này?
Vương Khả nhìn Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên cũng nhìn lại Vương Khả. Còn lại năm người, bây giờ có thể động thủ rồi.
Vương Khả gật đầu, đang định ra tay thì đúng lúc này, một bóng người bước lên lầu năm.
- Tiếng động gì vậy?
Người tới kinh ngạc nói.
- Tào Hùng? Lại là ngươi?
Vương Khả ngạc nhiên nói. Ta đây sắp động thủ sao ngươi lại tới?
Mới vừa rồi không phải Viên Diệu La Hán không phải không cho ngươi qua đây hay sao? Sao vào lúc này ngươi tới đây?
- A Di Đà Phật, Tào Hùng sư huynh? Sao ngươi lên đây?
Một hòa thượng mồ hôi rơi như mưa chắp tay nói.
- Ta còn phải hỏi các ngươi đấy, ta ở dưới thấy có người lục tục chạy xuống, vừa nhìn không phải là sắp xếp các ngươi tới trông chừng bọn Vương Khả hay sao? Tại sao mà từng người đêu bỏ chạy? Ta tìm bọn hắn hỏi chuyện, bọn hắn ai cũng không nói nguyên nhân, chỉ kẹp đũng quần chạy đi? Các ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì?
Tào Hùng trừng mắt kỳ lạ hỏi.