Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1881 - Chương 1882: Các Hòa Thượng Tháo Chạy

Chương 1882: Các hòa thượng tháo chạy

- Là, là bọn hắn tu vi không đủ!

Một hòa thượng nói.

- Cái gì?

Tào Hùng sửng sốt.

- Tào Hùng sư huynh, ngươi đến đúng lúc lắm, làm phiền ngươi trông giữ một lát, ta có chút chuyện! đi trước đây!

Hòa thượng nọ dẫn đầu nói. Hòa thượng còn lại cũng lập tức đứng dậy khom lưng nói.

- Làm phiền Tào Hùng sư huynh! Chúng ta cũng có việc!

Cũng hết cách, tuy rằng bây giờ vẫn chưa xấu mặt, nhưng mà ai biết tao lãng chỉ khí của Cung Vi và Sắc Dục Thiên có thể sẽ thăng cấp nữa hay không, đợi tí nữa chúng ta không đố nổi, không phải sẽ mất mặt hay sao?

Đi mau đi mau, đúng lúc Tào Hùng lên đây, để hắn nhìn đi! Cả đám hòa thượng nhất thời rùng mình không dứt, khom người toàn bộ đi xuống lầu.

Tào Hùng trợn mắt nhìn đám hòa thượng rời đi.

- Đây, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tào Hùng mặt lộ vẻ nghi ngờ. Nhưng mà đám hòa thượng ai cũng không giải thích.

Giải thích cái gì? Giải thích chúng ta không đủ định lực, bị một luồng tao lãng chỉ khí đánh cho toàn quân tan tác sao? Mẹ nó chứ! Đám hòa thượng đi hết, Tào Hùng ngờ vực đi đến trước cổng phòng giam. Tào Hùng không thể hiểu được, tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Khiến đám cao tăng này đều bị dọa cho chạy trối chết?

- Vương Khả, các ngươi đã làm cái gì với bọn hắn vậy? Tại sao bọn hắn đều chạy trối chết?

Tào Hùng cáu gắt.

Vương Khả, Sắc Dục Thiên, Cung Vi nhìn nhau, loại chuyện này có thể nói với ngươi à?

- Tào Hùng, sao ngươi lại đến đây?

Vương Khả liếc hắn.

- Hừ, ta tới ngươi không vui sao? Nói mau lên, ngươi đã làm gì với đám tăng nhân này hả?

Tào Hùng trừng mắt.

- Ây, cũng không có gì, ta nói là Đại La Kim Bát của ta hỏng rồi, xem họ có thể sửa được hay không, sửa giúp ta một chút, bọn hắn ai cũng sửa không được nên xấu hổ bỏ chạy!

Vương Khả nói.

- Hả? Ngươi nói cái gì?

Tào Hùng sửng sốt.

- Nếu không thì ngươi cũng xem thử xem! Ngươi biết sửa không?

Vương Khả nói. Vừa nói, Vương Khả đưa Đại La Kim Bát ra ngoài từ khe hở trên lan can phòng giam. Tào Hùng bối rối trong giây lát, thò tay nhận lấy Đại La Kim Bát. Vừa nhìn Đại La Kim Bát, lại thấy trong Đại La Kim Bát có một quả cầu, trên quả cầu có một cái miệng lớn.

- Đây là... ?

Tào Hùng khẽ biến sắc nhưng đã muộn. Quả cầu trong Đại La Kim Bát chớp mắt nhảy bổ ra, há to miệng nuốt chửng Tào Hùng.

Gần như vậy, hai tay Tào Hùng còn đang cầm Đại La Kim Bát nên hoàn toàn không kịp phản ứng, trong nhát mắt bị nuốt chửng.

Tào Hùng thảng thốt kêu lên:

- Là nguyên thần của ngươi? Ngươi, tu vi của ngươi không phải đã bị phong ấn rồi hay sao? Làm sao còn có thể nguyên thần xuất thể?

Bị Đại Nhật Nguyên thần nuốt xuống, Tào Hùng theo bản năng đánh tới xung quanh.

Đùng đùng!

- Người đâu, người đâu, Vương Khả muốn chạy, nhanh tới đây!

Tào Hùng dốc sức gào lên, đồng thời liều mạng ra tay oanh kích không ngừng, hiển nhiên muốn tạo ra âm thanh lớn để thu hút người ở những tầng khác trong La Hán tháp. Nhưng vào lúc Đại Nhật Nguyên thần nuốt Tào Hùng đã bị Đại La Kim Bát hấp thu vào lại. Trong giây lát đã cách âm, âm thanh vang vọng toàn bộ bị phong ấn trong Đại La Kim Bát không truyền ra được.

- Thế này, là được rồi?

Sắc Dục Thiên vẫn thấy hơi khó tin. Mặc dù xen vào một Tào Hùng, nhưng mà cả đám hòa thượng cứ như vậy bị mình ép cho rời đi dễ như trổ bàn tay?

- Được rồi, chúng ta có thể đi! May mà có các ngươi á!

Vương Khả gật đầu.

- Hở? Như này thì có gì đâu, chỉ là đám hòa thượng này thật sự có thể giả vờ nhỉ, rõ ràng rất khao khát tình yêu mà còn từ sáng đến tối giả lục căn thanh tịnh! Ôi chà!

Cung Vi khinh thường nói.

- Mặc kệ bọn hắn, chúng ta đi trước rồi nói!

Vương Khả nói, đang nói Vương Khả trực tiếp bẻ khóa phòng giam đi ra ngoài. Đứng trên lầu, nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ.

- Không tốt, xung quanh La Hán đảo này đều dùng trận pháp phong tỏa lại, chúng ta đi kiểu gì?

Cung Vi lo lắng nói. Sắc Dục Thiên cũng cau mày:

- Những tầng khác trong La Hán tháp cũng có không ít người!

Làm sao chúng ta đi được?

Cung Vi, Sắc Dục Thiên, Tây Môn Tĩnh đều bị phong ấn tu vi, chỉ còn lại Vương Khả, nhưng Vương Khả suy cho cùng là Nguyên Thần Cảnh, đi kiểu gì?

- Tây Môn Tĩnh, đừng nhập định nữa, ngươi có biết ở đây có mật đạo gì có thể đi hay không?

Vương Khả lập tức gọi Tây Môn Tĩnh tỉnh lại.nhưng lúc Tây Môn Tĩnh tỉnh lại, trên mặt đây vẻ bi thương, lộ ra vẻ đau khổ, lắc đầu:

- Lão sư, ta không đi đâu, các ngươi đi đi!

Vương Khả đen mặt nhìn Tây Môn Tĩnh:

- Ngươi bị thần kinh à, không lẽ Luân Hồi Bàn tẩy não ngươi rồi hả? sao lại không đi?

- Ta phải cứu vớt chúng sinh! Đây vốn là trách nhiệm của ta!

Tây Môn Tĩnh siết chặt nắm đấm mặt lộ bi thương nói. Vương Khả, Cung Vi, Sắc Dục Thiên đều trừng lớn hai mắt.

- Vương Khả, đệ tử này của ngươi không phải bị đần rồi chứ?

Cung Vi trố mắt nhìn.

- Ta thấy cũng hơi giống đó, vốn dĩ đầu óc đã không tốt lắm, lần này bị Luân Hồi Bàn lừa một phát, lúc này lên cơn thần kinh rồi!

Vương Khả lo lắng, Tây Môn Tĩnh mặt mày co rút, đầu óc ai không tốt? Ai lên cơn thần kinh? Ta là từ bi đại ái hi sinh vì chúng sinh, không nhìn ra hay gì?

- Không phải hắn lại bị Luân Hồi Bàn đoạt xá rồi chứ? Vương Khả, lúc nãy ngươi nói chế cái hố phân, không thì tiếp tục, ngâm bọn hắn nữa đi!

Sắc Dục Thiên ở cạnh nói.

- Ta không có bị đoạt xá, ta nói thật đó!

Tây Môn Tĩnh lập tức nhảy dựng. Tiên sư, tên Sắc Dục Thiên này bị bệnh thần kinh à, nhất định muốn ta nhảy hố phân mới cam tâm?

Vương Khả tò mò hỏi:

- Luân Hồi Bàn đã nói gì với ngươi vậy? Đại sự mà Viên Diệu La Hán muốn làm rốt cuộc là gì?

Tây Môn Tĩnh giải thích:

- Hủy diệt Long Cung! Cứu vớt chúng sinh!

- Hủy diệt Long Cung? Không phải Long Cung đã sớm bị diệt rồi à? Long tộc Long Cung đều chết sạch rồi! Như nào, Viên Diệu La Hán còn muốn quật mộ tiên thi hả? Bà ta còn là người hay không? Đây là chuyện con người làm ra được sao?

Vương Khả trố mắt nói. Mặt Tây Môn Tĩnh giần giật, Viên Diệu La Hán nếu mà nghe lời này của ngươi không biết có bị tức chết hay không.

Bình Luận (0)
Comment