Tào Hùng nóng nảy. Vương Khả, Cung Vi, Sắc Dục Thiên, Tây Môn Tĩnh nhìn nhau, tình huống gì đây? Ngươi và Cung Hoàng tính kế chúng ta?
- Tào Hùng, ngươi dám lừa ta, phụ thân ta sao có thể tính kế ta?
Cung Vi lập tức trừng mắt giận dữ nói.
- Không phải tính kế ngươi, là muốn tốt cho ngươi, ọe... ! Các ngươi trước tiên rút đi, ta không chịu nổi nữa rồi!
Tào Hùng tuyệt vọng gào lên. Vương Khả vẫy tay, chân nguyên vẩn đục trong miệng Đại Nhật Nguyên thần từ từ rút đi, như thế Tào Hùng mới trong kích động khôi phục hô hấp bình thường.
Nói đi, mùi vị mới vừa rồi ngươi biết đó, nếu như giấu diếm một câu thì cứ thử lại mùi vị đó đi!
Vương Khả uy hiếp. Tào Hùng giật mình:
- Ta nói, ta nói!
Bây giờ bị nhốt trong nguyên thần của Tào Hùng không ra được, không nói rõ ra, lại tới một lần, làm sao mình chịu nổi?
Tào Hùng trầm giọng nói:
- La Hán điện trấn áp Long Cung! Trấn áp oán khí vô tận của oán linh Long tộc, vì sao đã một ngàn năm vẫn không tan, các ngươi biết nguyên nhân sâu xa không?
Tây Môn Tĩnh cau mày:
- Nguyên nhân sâu xa gì? Chính là oán khí Long tộc lớn mà! Luân Hồi Bàn vừa nãy đã nói với ta!
Tào Hùng nói:
- Không, Luân Hồi Bàn chắc chắn không nói rõ với ngươi, nó còn giấu ngươi, oán khí? Oán khí gì? Người chết như đèn tắt, coi như có oán khí, Long tộc đều đã chết hết, những oán khí này làm sao có thể tồn tại ngàn năm không tan? Còn có La Hán điện ngày đêm siêu độ đều vô dụng? Không có vật dẫn sao có thể ngàn năm không tan? Ngươi xem những nơi khác trong thiên hạ, có bao nhiêu nơi có oán khí có thể ngàn năm không tan?
Vương Khả nhướng mày:
- Ồ?
Tào Hùng giải thích:
~Đó là vì Long châu của Long Đế! Long tộc mặc dù đã diệt, nhưng viên Đế Long Châu tượng trưng cho thân phận tối cao của Long tộc vẫn còn trong Long Cung. Bởi vì viên long châu này, Long tộc tuy rằng chết nhưng ý niệm có thể không tan, mà viên Đế Long Châu này còn tập hợp vô tận oán khí, mang theo oán hận ngút trời của Long tộc, ngàn năm bành trướng vĩnh viễn không tan!
Vương Khả cau mày:
- Là viên Đế Long Châu này?
Tào Hùng giải thích:
- Là Đế Long Châu, là long châu của Long Đế, là biểu tượng cao nhất của Long tộc, ẩn chứa thần lực cuồn cuộn, uy lực to lớn, có thể rung động Tiên nhân!
- Há?
Mọi người kinh ngạc. Cung Vi trừng mắt nói:
- Ngươi nói phụ thân ta và ngươi mưu tính lừa ta là ý gì?
Tào Hùng nói:
- Hoàng thượng không phải lừa ngươi mà là muốn tốt cho ngươi!
Viên Diệu La Hán muốn hủy diệt Long Cung, muốn hủy luôn Đế Long Châu, mà ý của Hoàng thượng là hi vọng ngươi có thể lấy được viên Đế Long Châu này, sau đó luyện hóa Đế Long Châu, kế thừa truyền thừa của Long Đế, nắm được lực lượng khổng lồ của Long Đế, muốn để cho ngươi đạt được tạo hóa lớn!
Cung Vi hết sức ngạc nhiên:
- Ta?
Tào Hùng giải thích:
- Phải, kế hoạch của chúng ta lẽ ra là ta cùng các ngươi đến La Hán điện, đợi khi các ngươi gặp được Tây Môn Tĩnh, ta dùng lời nói mê hoặc Vương Khả để Vương Khả giúp ngươi đi vào Long Cung, sau đó giúp ngươi lấy được Đế Long Châu.
Vương Khả trừng hai mắt nói:
- Ô, giúp Cung Vi lấy bảo bối? Đây không phải là chuyện tốt sao?
Tại sao các ngươi phải làm một cách lén lút như thế? Có phải ngươi đang gạt ta hay không? Có phải vẫn muốn nếm thử tư vị lúc nãy hay không?
Tào Hùng cả kinh thốt lên:
- Không có, ta không có nói láo, ta nói đều là thật!
Sắc Dục Thiên trợn mắt nói:
- Đánh rắm! Vương Khả, ngươi đừng tin hắn, hắn chắn chắn đang gạt ngươi, bà nó, Đế Long Châu, nếu như là đồ tốt, tại sao Viên Diệu La Hán không tự mình lấy? Còn nữa, tại sao Cung Sơn Hải bản thân không tới lấy, nhất định phải lừa chúng ta đi Long Cung lấy, rõ ràng là lừa chúng ta!
Vương Khả tức giận nói:
- Hừ, muốn chết!
Tào Hùng gấp rút nói:
- Qe, đừng, Vương Khả, mau triệt thứ này của ngươi đi, thối quá, ta không lừa các ngươi, là thật đó! Hoàng thượng đương nhiên muốn lấy Đế Long Châu, nhưng Viên Diệu La Hán không cho phép, bởi vì Viên Diệu La Hán cũng là Long tộc, nàng cũng là Long tộc!
Vương Khả sửng sốt:
- Cái gì? Viên Diệu La Hán là một con rồng?
- Ta nhớ ra rồi, trước đó khi chúng ta vừa tới, lúc nhắc đến Vương Khả đã giết Long hoàng, Viên Diệu La Hán là người xuất gia mà trong mắt lại hiện lên sát khí?
Sắc Dục Thiên chợt nhớ lại hình ảnh trước kia. Khi đó, Vương Khả đẩy toàn bộ chuyện cái chết của Long hoàng lên người quái vật Thâm uyên, sát khí trên người Viên Diệu La Hán mới biến mất.
Tây Môn Tĩnh nói:
- Ta vừa hỏi ý thức Luân Hồi Bàn một chút, nó nói Tào Hùng không nói dối!
Vương Khả sửng sốt:
- Hơ? Là thật?
Tào Hùng tuyệt vọng la lên:
- Ọc ọc, ọe, đừng, Vương Khả, ta đều ngâm ở trong rồi, ọe, ta không có nói dối!
- Hả? Ngại quá ngại quá, mới nãy không cẩn thận làm hơi nhiều!
Vương Khả lập tức nói xin lỗi. Đưa tay, Vương Khả lại triệt đi chân nguyên vẩn đục trong miệng Đại Nhật Nguyên thần. Bấy giờ Tào Hùng mới khôi phục lại bình yên, má nó chứ quá khủng bố mà, tên khốn kiếp Vương Khả này, trong nguyên thần sao có thứ hôi như vậy?
Tào Hùng giải thích:
- Một ngàn năm trước, tà ma quần chí, Long tộc diệt tộc, Long Cung bị cướp sạch, nhưng viên Đế Long Châu này vẫn không thể mang đi, về sau Phật môn tới, có người nói, Long Cung nếu đã bị diệt thì lấy Đế Long Châu đi đi, nhưng mà Viên Diệu La Hán không cho phép, liều mạng dùng hết mọi cách để ngăn lại tất cả mọi người. Trong Đế Long Châu ẩn chứa oán niệm của tất cả Long tộc bị diệt, Viên Diệu La Hán không đành lòng, muốn siêu độ tất cả bọn hắn, đáng tiếc không siêu độ được! Ý của Viên Diệu La Hán là xem như không cách nào siêu độ những oán linh Long tộc này cũng không thể để cho Đế Long Châu rơi vào tay người ngoài. Viên Diệu La Hán chuẩn bị hi sinh Luân Hồi Bàn đồng quy vu tận với Đế Long Châu. Không, không phải là cùng hủy diệt, mà là cưỡng ép đưa những oán linh này vào luân hồi, cái giá phải trả cho việc cưỡng ép đưa vào luân hồi này chính là Luân Hồi Bàn hoàn toàn bị phá hủy, Đế Long Châu cũng bị hủy!
Vương Khả trố mắt nói:
- Viên Diệu La Hán thân là Long tộc là muốn làm chuyện cuối cùng cho Long tộc đã chết? Đưa bọn hắn về tây?