Đại La Kim Bát kinh ngạc nói.
- Cái gì? Ngươi cũng tò mò? Một căn Như Ý Thần Châm khác ở trong tay Cung Sơn Hải? Ngươi bảo ta giúp ngươi hồi xem vì sao Vương Khả biết ngươi còn có huynh đệ đẻ trứng? Thiên hạ mà bí mật chỉ có như ý Bồ Tát cùng Cung Sơn Hải biết được, vì cái gì Vương Khả sẽ biết?
Đại La Kim Bát đối thoại cùng Như Ý Thần Châm.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía Vương Khả.
- Đúng vậy, Vương Khả, sao ngươi biết còn có một cây Như Ý Thần Châm?
Cung Vi trừng mắt nói.
- Ta? Ta tùy tiện nói thôi!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Tùy tiện nói thôi?
Đại La Kim Bát ngữ khí cổ quái.
- Không có khả năng, nào có trùng hợp như vậy? Sao ngươi không đoán còn có ba cây Như Ý Thần Châm mà lại chỉ nói còn có một cây?
Sắc Dục Thiên nhíu mày nói.
- Đúng vậy, sao ngươi đoán được?
Cung Vi hiếu kỳ nói.
- Cũng không có gì, ngươi xem, Như Ý Thần Châm là một cây gậy nhỏ. Đại La Kim Bát là cái bát, Luân Hồi Bàn là cái mâm, này còn không có ý nghĩ sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Có ý gì? Ý của ngươi là, Như Ý Thần Châm là một đôi đũa? Cho nên, còn có một cây?
Sắc Dục Thiên trừng mắt nói.
- Không đúng sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Luân Hồi Bàn, Đại La Kim Bát, Như Ý Thần Châm, như ý tam bảo chính là mâm, chén và đũa? Cái gọi là như ý tam bảo đoàn tụ, có thể áp thiên hạ chư bảo kỳ thật là tể tựu bát đũa mâm, ba món đồ dùng có thể ăn cơm?
Cung Vi run rẩy một chút.
- Sư tôn nói, như ý tam bảo có đại bí mật chính là cái này... ?
Sắc Dục Thiên trừng mắt nói.
Trong toà nhà hình tháp chìm vào một mảnh yên tĩnh.
Đại La Kim Bát, Luân Hồi Bàn, Như Ý Thần Châm đều trầm mặc một hồi lâu.
- Đánh rắm, Vương Khả, ngươi dám nhục nhã chúng ta? Sao Như Ý Thần Châm lại biến thành chiếc đũa? Lão tử không phải bát!
Đại La Kim Bát tức khắc cả giận nói.
- Vậy ngươi giải thích, đũa một đôi, Như Ý Thần Châm cũng là một đôi? Ta cảm thấy Vương Khả nói rất có lý! Các ngươi chính là bộ đồ ăn!
Cung Vi nói.
Đại La Kim Bát:
— su Mẹ nó, tốt xấu chúng ta cũng là như ý tam bảo, mẹ nó sao lại biến thành bộ đồ ăn? Ta không cần mặt mũi hả?
- Được rồi được rồi, trước cứ thế đã, chiếc đũa huynh, làm phiền cởi bỏ phong ấn cho ba người Cung Vi trước!
Vương Khả nói.
Như Ý Thần Châm đột nhiên run lên.
- Như Ý Thần Châm thực tức giận, bảo ngươi không được gọi hắn là chiếc đũa huynh, hắn là Như Ý Thần Châm!
Đại La Kim Bát phiên dịch nói.
- Được được được Như Ý Thần Châm, làm phiền cởi bỏ phong ấn cho bọn họ!
Vương Khả gật đầu nói.
- Ong!
Như Ý Thần Châm khẽ run lên, tức khắc hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng đâm lên người Cung Vi, Sắc Dục Thiên, Tây Môn Tĩnh, lần lượt dường như điểm huyệt ba người.
- Vương Khả, ta nói thật mà, hiện tại có thể thả ta ra chưa?
Tào Hùng hô trong miệng nguyên thần Đại Thiên Đại La Kim Bát.
- Yên tâm, chờ chiếc đũa huynh cởi bỏ phong ấn bọn họ, ta sẽ thả ngươi ra, mà hiện tại ngươi chiếm Đại La Kim Bát, ta không có bát để hạt dưa đậu phộng! Thật vướng bận!
Vương Khả nói.
- Ta không phải chén! Ta là bát!
Đại La Kim Bát buồn bực kêu lên.
- Bát và chén có gì khác nhau? Bát còn không phải là chén của hòa thượng sao? Trước kia ta gọi ngươi chén, ngươi cũng không kích động như vậy, ngươi hiện tại kích động gì? Người xuất gia tứ đại giai không, một cái tên mà thôi, ngươi để ý gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Đại La Kim Bát:
=yấi Ta đang sửa đúng tư tưởng ngươi, như ý tam bảo chúng ta không phải bộ đồ ăn, này mẹ nó bị ngươi kêu lâu rồi, lão tử thật sự biến thành bộ đồ ăn.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Tây Môn Tĩnh, Cung Vi, Sắc Dục Thiên bên ngoài thân dòng khí một trận cổ đãng, lại là phong ấn giải khai.
- Được rồi chiếc đũa này thật sự có thể giải phong ấn cho ta?
Cung Vi ánh mắt sáng lên.
- Có chiếc đũa thật tốt!
Sắc Dục Thiên gật gật đầu.
- Chiếc đũa này có bản lĩnh lợi hại thật, một chiếc đã thế nếu là một đôi thì còn không biết như thế nào!
Tây Môn Tĩnh cũng cảm thán nói.
- Ong!
Như Ý Thần Châm tức khắc rung động toát ra đại lượng kim quang.
- Hử? Đại La Kim Bát, ngươi giúp phiên dịch một chút, chiếc đũa huynh đây làm sao vậy? Kích động thế? Hắn không nói gì, chúng ta không hiểu!
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Đại La Kim Bát trầm mặc một chút:
- Nó đang chửi các ngươi! Đang thăm hỏi tổ tông nhà các ngươi!
- Vì sao? Chúng ta đều đang khen chiếc đũa huynh mài!
Tây Môn Tĩnh hiếu kỳ nói.
Đại La Kim Bát:
Tu Khen? Mẹ nó, trong lòng các ngươi không cười à? Người ta không phải bộ đồ ăn, càng không phải đũa, các ngươi trái một câu chiếc đũa huynh, phải một câu chiếc đũa, các ngươi đang làm nhục ai chứ?
La Hán tháp tầng thứ năm!
Cung Vi, Sắc Dục Thiên, Tây Môn Tĩnh giải khai phong ấn, Vương Khả cũng thả Tào Hùng ra, thu nguyên thần Đại Thiên.
Giờ phút này, một đám người cùng nhìn chằm chằm một chỗ như thông đạo nhập khẩu trước mặt.
- La Hán điện trấn áp Long Cung, Long Cung không có nhập khẩu, bởi vì Long Cung bị Luân Hồi Bàn bao vây, chỉ có Luân Hồi Bàn mới có thể mở ra tân nhập khẩu chúng ta mới có thể đi vào, ở đâu cũng có thể tiến vào Long Cung!
Tào Hùng giải thích.
- Này Luân Hồi Bàn ý thức vừa rồi còn không chịu mở ra nhập khẩu, thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Cung Vi trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh.
Tây Môn Tĩnh xị mặt:
- Lần sau uy hiếp Luân Hồi Bàn, có thể đừng lấy hố phân hù dọa chúng ta không? Mẹ nó, ta cũng muốn mặt mũi, ta còn phải phối hợp các ngươi bày về vui sướng, ngươi hiểu cảm thụ của ta không?
- Ai bảo Luân Hồi Bàn trong cơ thể ngươi không nghe lời? Nhưng giờ được rồi! Đừng nhiều lời, chúng ta vào sớm thôi!
Cung Vi trừng mắt nói.
Tây Môn Tĩnh xị mặt.
- Vi Vi bảo ngươi đừng vô nghĩa, ngươi cũng đừng vô nghĩa, có tin ta đánh ngươi không?
Sắc Dục Thiên trừng mắt nói.
Tây Môn Tĩnh:
Một đám người nhìn vào trong Long Cung nhập khẩu trước mặt thì thấy mơ hồ có chút ánh sáng, nhưng có vô số sương đen bao phủ, bên trong sương đen mơ hồ có hắc long tuần tra bay múa.