Vương Khả nói thẳng nói.
- Tiên Thiên công đức?
Cung Vi nhíu mày nói.
- Sao? Ta giúp ngươi liều mạng, lấy chút công đức mà ngươi cũng không chịu?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Không phải, Tào Hùng vừa nói xong, ngươi không nghe thấy à?
Đi vào là sẽ chết, ngươi chết rồi còn tranh công đức làm gì?
Cung Vi trừng mắt nói.
- Tào Hùng nói ngươi cũng tin? Cái gì có chết hay không chứ, giao tiếp với hắn nhiều năm như vậy, ta còn không hiểu hắn à?
Bản lĩnh không giỏi, thích làm những chuyện không thể hiểu được, nói những lời không thể hiểu được, hắn nói ngươi coi như đánh rắm là được!
Vương Khả lắc lắc đầu.
- Hắn nói coi như đánh rắm là được?
Cung Vi trừng mắt.
- Vương Khả, ai nói là đánh rắm? Mẹ nó, ai thích làm chuyện không thể hiểu được? Ngươi mới không thể hiểu được ấy!
Tào Hùng trừng mắt cả giận nói.
- Ngươi còn nói ngươi không phải à? Lấy Đế Long Châu ngươi trực tiếp nói cho chúng ta biết không phải là xong sao? Chúng ta chưa nói không đi vào, loanh quanh nhiều như vậy làm gì? Đó không phải không thể hiểu được sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
Tào Hùng:
= !
Mẹ nó, trách ta? Ta nói ngươi đi chịu chết, sao ta biết ngươi sẽ đáp ứng?
- Cha ngươi khẳng định cũng bị Tào Hùng lừa dối, cha ngươi cũng vì tốt cho ngươi, nhưng Tào Hùng nói rất nhiều lời không thể hiểu được mới lòng vòng nhiều như vậy, hiện tại Long Cung chắc chắn có nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không khoa trương như Tào Hùng nói như vậy! Ta giúp ngươi đi vào lấy được Đế Long Châu, ngươi đưa toàn bộ công đức Đế Long Châu cho ta!
Vương Khả lập tức nói. Đế Long Châu chỉ tán thành Long tộc huyết mạch, cho nên muốn có công đức phải cần Cung Vi hỗ trợ mới được.
Cung Vi nghĩ nghĩ:
- Được, một lời đã định!
- Ha ha, hôm nay tới La Hán tháp, cuối cùng chuyến đi này không tê!
Vương Khả tức khắc hưng phấn nói.
Tây Môn Tĩnh bên cạnh cổ quái nói:
- Lão sư, ngươi còn chưa tiến vào Long Cung đã bắt đầu chia Long Cung bảo vật? Chẳng may... !
- Ngậm ngay cái miệng quạ đen của ngươi lại!
Vương Khả trừng mắt nói. Này mẹ nó khi nào, ngươi còn định nói chuyện?
Tây Môn Tĩnh:
- Nhớ cho kỹ, từ giờ trở đi ngươi đừng nói chuyện, chờ chúng ta lấy được Đế Long Châu rồi ngươi hãy nói, ta cho ngươi nói đủ thì thôi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Tây Môn Tĩnh:
—. ài Ta lại không có tư cách nói chuyện? Mẹ nó!
- Nhưng chúng ta tu vi đều bị phong ấn, làm sao bây giờ?
Sắc Dục Thiên mở miệng nói.
- Tào Hùng, Cung Sơn Hải có chuẩn bị gì khác hay không? Hay hắn bảo ngươi lừa chúng ta rồi núp ở bên cạnh xem, nếu không, ngươi thông tri hắn bảo hắn tới giúp Cung Vi cởi bỏ phong ấn?
Vương Khả nói.
Tào Hùng xị mặt:
- Ngươi nghĩ Hoàng Thượng là ai? Sao có thể núp ở bên cạnh nhìn? Mà La Hán điện đại trận mở ra, ai cũng không vào được!
- Vậy giờ làm thế nào? Cung Sơn Hải không bảo gì à?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Có, Hoàng Thượng suy xét tới khả năng các ngươi bị Viên Diệu La Hán phong ấn, cho nên bảo ta mang theo pháp bảo lại đây, giúp các ngươi cởi bỏ phong ấn, chuẩn bị lừa các ngươi đi vào!
Tào Hùng thần sắc cổ quái nói. Lừa? Căn bản không cần lừa, các ngươi tự muốn vào đi chịu chết, mẹ nó đúng là gặp ma.
- Hở? Pháp bảo cha ta, pháp bảo gì?
Cung Vi hiếu kỳ nói.
- Như Ý Thần Châm! Ta giúp các ngươi cởi bỏ phong ấn!
Tào Hùng nói.
- Đừng vô nghĩa, lấy ra dùng đi!
Vương Khả đề phòng.
Tào Hùng:
=> sai Buồn bực, Tào Hùng lấy ra một cây châm, trong mắt âm tình biến ảo. Đồng thời, dường như truyền âm nhập mật dặn dò tế châm.
- Như Ý Thần Châm, bọn họ muốn đi chịu chết thì thành toàn thôi, vừa lúc chúng ta vốn dĩ cũng chuẩn bị cho bọn họ chết, hết thảy tiến hành dựa theo kế hoạch! Làm cho bọn họ chết!
Tào Hùng truyền âm.
- Ong!
Tế châm khẽ run lên, dường như hợp tác cùng Tào Hùng, tiện đà bay về phía nguyên thần Đại Thiên.
Mà nguyên thần Đại Thiên há mồm.
- Phốc!
Một cây tế châm bay ra, tức khắc biến đại, xuất hiện trong Đại La Kim Bát, bị Đại La Kim Bát phun ra hóa thành một cây gậy dừng ở trong tay Vương Khả.
- Như Ý Thần Châm? Cây gậy nhỏ này có thể cởi bỏ phong ấn?
Đó là Viên Diệu La Hán phong ấn cơ đấy!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Hừ, ít thấy việc lạ, Như Ý Thần Châm chính là Phật bảo chuyên môn phá giải phong ấn!
Đại La Kim Bát bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hửm? Ngươi biết à?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Đương nhiên, ta, Luân Hồi Bàn, Như Ý Thần Châm, chính là Phật môn như ý tam bảo! Các có thần diệu! Tuy rằng không gặp nhiều lắm, nhưng đều biết nhau!
Đại La Kim Bát tự tin nói.
- Như ý tam bảo?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Không sai, ta Đại La Kim Bát, Luân Hồi Bàn, Như Ý Thần Châm đều làm từ tay như ý Bồ Tát, Bồ Tát luyện khí đầu tiên của Phật môn, tuy rằng thứ tự trước sau nhưng đều biết nhau, Phật môn có lời đồn nếu như ý tam bảo đoàn tụ sẽ áp thiên hạ chư bảo!
Đại La Kim Bát tự hào nói.
- Như ý tam bảo?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía cây gậy nhỏ trước mặt!
- Ngươi đừng nhìn chằm chằm Như Ý Thần Châm, nó bị câm, không nói được, chỉ có thể tiến hành giao lưu trong vòng như ý tam bảo chúng ta thôi, ngươi có điều gì muốn hỏi, ta có thể giúp ngươi truyền đạt!
Đại La Kim Bát nói.
- Như ý tam bảo trong truyền thuyết?
Sắc Dục Thiên cũng kinh ngạc nói.
- Ngươi nghe rồi?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đúng, nghe sư tôn đề qua hình như như ý tam bảo có đại bí mật, là tác phẩm đắc ý nhất của như ý Bồ Tát, mà Như Ý Thần Châm có thể biến đại biến tiểu coi như thần binh lợi khí, càng có thể phá giải hơn phân nửa phong ấn trên thế gian!
Sắc Dục Thiên nói.
- Vậy có phải Như Ý Thần Châm còn có một cây hay không?
Vương Khả cổ quái nói.
- g?
Sắc Dục Thiên, Cung Vi trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, sao bỗng nhiên ngươi lại hỏi cái này?
- Vương Khả, ngươi đùa cái gì vậy, như ý tam bảo chúng ta độc nhất vô nhị, sao có thể còn có một cây, ngươi..., ơ? Như Ý Thần Châm, ngươi nói gì? Ngươi thật sự có huynh đệ song bào thai giống nhau như đúc?
Đại La Kim Bát đột nhiên cả kinh kêu lên.
Như Ý Thần Châm hơi hơi rung động, dường như đáp lại Đại La Kim Bát.
- Sao có thể? Việc này chúng ta cũng không biết, sao Vương Khả lại biết?