Ba người nói xong, Tào Hùng bên trong mặt mũi toàn huyết phao tức khắc cứng đờ. Cái gì? Thôi? Các ngươi không vào? Ta bị ăn mòn toàn thân thành như vậy, các ngươi nói không vào chịu chết? Này sao được?
- Cung Vi, không phải các ngươi nói tiến vào lấy Đế Long Châu sao?
Tào Hùng nôn nóng kêu.
- Kỳ thật, ta có Đế Long Châu hay không cũng không sao cả!
Cung Vi nói.
Tào Hùng:
= „2Ÿ...
Hiện tại làm sao bây giờ? Ta toàn thân bị ăn mòn công cốc? Các ngươi cũng phải tiến vào thể nghiệm một chút chứ! - Không, đã nói là phải thực hiện!
Vương Khả mở miệng nói.
Tào Hùng nhìn về phía Vương Khả, tức khắc hãy còn nghe thiên âm, mẹ nó, lần đầu tiên cảm thấy Vương Khả nói chuyện dễ nghe như vậy.
- Nhưng bên trong... !
Cung Vĩ lo lắng nói.
- Không có việc gì, đừng nghe tên điên Tào Hùng kia nói, có lẽ bên trong không có nguy hiểm đến thế đâu? Hắn thích đem sự tình đơn giản làm cho vô cùng phức tạp!
Vương Khả nói.
Tào Hùng:
Vương Khả đang quở trách ta, nhưng ta không dám phản bác, nếu phản bác các ngươi sẽ không vào, không phải thành công cốc à?
- Đại La Kim Bát, ngươi chuyên chổ mọi người, ta nâng các ngươi đi vào!
Vương Khả nhìn về phía Đại La Kim Bát.
- Ta không dám, ta không dám đi vào, vừa rồi Luân Hồi Bàn truyền âm cho ta, nói bên trong rất nguy hiểm, thân thể hắn cũng không dám trực tiếp đụng vào oán độc chỉ khí, ta đi vào cũng sẽ nhanh chóng bị ăn mòn!
Đại La Kim Bát tức khắc nôn nóng nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn mắt Đại La Kim Bát:
- Sợ cái gì, có ta đâu!
~ Ta không cần, ta không cần!
Đại La Kim Bát tức khắc hoảng sợ kêu.
- Hừi Vương Khả hừ lạnh.
- Rốt cuộc có vào hay không, ta xem Tào Hùng đã chịu thương tổn không giống giả, oán độc chỉ khí này kịch độc đến mức đó, hình như rất nguy hiểm!
Sắc Dục Thiên nhíu mày nói.
- Ta đã nói không có việc gì, Tào Hùng bị điên, đừng quan tâm tới hắn! Các ngươi nghe ta là được, ta đi vào trước!
Vương Khả nói.
- Hả?
Một đám người nghi hoặc nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi tiến vào đầu tiên? Vì sao không cùng nhau tiến vào?
Tào Hùng huyết nhục mơ hồ trừng mắt nói. Nếu bọn họ thấy thảm tượng của ngươi thì càng không dám vào.
Vương Khả không để ý tới Tào Hùng mà bước vào trong, nháy mắt vô số oán độc chỉ khí đen nhánh xông thẳng Vương Khả, kịch độc nhập thể, tất cả mọi người căng thẳng, cảm thấy Vương Khả sẽ dẫn tới oán linh.
Hô!
Hắc khí cuồn cuộn bao phủ Vương Khả, mà hắn tứ bình bát ổn, vẫn không nhúc nhích. Hắn không thả ra chân khí, cứ đứng như vậy, độc khí cuồn cuộn đụng vào thân thể, lại như không phát sinh cái gì, kịch độc ăn mòn này dường như bỗng nhiên biến mất, không có chút ảnh hưởng nào.
Quần áo Vương Khả đều không có cảm giác bị ăn mòn giống như hắn an toàn đứng trong sương đen hòa hợp nhất thể, sương đen không thương tổn một chút ít, thoạt nhìn có điểm như là bị hắn hút vào trong cơ thể.
Mọi người nhìn Vương Khả, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người. Nhìn hắn không bị ảnh hưởng, nhìn nhìn lại con nhím Tào Hùng cách đó không xa, toàn thân huyết nhục mơ hồ, chênh lệch lớn ghê! Vương Khả không có việc gì còn Tào Hùng đã bị ăn mòn mất một tầng da, đang tiếp tục bị ăn mòn.
- Vì, vì cái gì? Oán độc chỉ khí chính là kịch độc hiếm có thế gian, sao sao ngươi lại không có việc gì?
Tào Hùng trừng mắt mờ mịt nói.
- Vì, vì cái gì? Oán độc chỉ khí chính là kịch độc hiếm có thế gian, sao sao ngươi lại không có việc gì?
Tào Hùng trừng mắt mờ mịt nói.
Vì sao lại thế? Vương Khả đương nhiên sẽ không có việc gì, hắn sở tu đại thiên bất diệt thần công, vốn dĩ chính là dùng kịch độc thiên hạ điều phối ra Trúc Cơ, thân thể hắn đã sớm vạn độc bất xâm. Oán khí chi độc ngàn năm? Sao so được với đại thiên bất diệt thần công? Phản kháng oán khí sẽ kinh động oán linh?
Nhưng hắn không cần phản kháng, oán khí vào Vương Khả trong cơ thể đã bị hấp thu, nào có phản kháng? Trực tiếp nuốt trọn!
Không chỉ những khí tiến vào thân thể bị nuốt trọn, Vương Khả hơi hơi vận công, oán độc chỉ khí ăn mòn quần áo cũng bị hút vào trong cơ thể, quần áo không bị tổn thương. Nhưng một màn này, người khác không biết nguyên nhân.
Nhìn Vương Khả dường như đứng bình thường trong sương mù không hề hao tổn, bên kia Tào Hùng đâm bản thân thành con nhím, toàn thân đang bùng nổ huyết phao, chênh lệch cũng quá lớn rồi?
- Ta đã nói rồi lời Tào Hùng nói đừng coi là thật, hắn không thể Vương Khả nói với đảm Cung Vi.
Đám Cung Vi nhìn về phía Tào Hùng, mặt lộ vẻ cổ quái, chẳng lẽ, Vương Khả nói thật?
Giờ khắc này, đừng nói Cung Vi, Sắc Dục Thiên hoài nghi, ngay cả Tào Hùng c đã hoài nghi chính mình. Chẳng lẽ, ta hiểu lầm? Ta tự nhiên lại làm thương tổn chính mình?
- Không thể nào! Vì sao ngươi ngăn cản oán độc chỉ khí, không có oán linh lại đây? Điều đó là không thể!
Tào Hùng ấp úng tự nói. Toàn thân bị Như Ý Thần Châm phong nguyên thần ngũ cảm cùng thân thể kinh mạch, Tào Hùng không cảm giác được đau, nhưng Tào Hùng có thể nhìn thấy mình đang bị ăn mòn từng lớp. Có phải ta đã thật sự hiểu lầm hay không?
- Vương Khả, ngươi dùng chân khí ngăn cản oán độc chỉ khí, oán linh không cảm giác được?
Đại La Kim Bát đột nhiên kinh hỉ nói.
Vương Khả còn chưa nói, Tào Hùng cách đó không xa lại bi phẫn nói:
- Không thể, Hoàng Thượng rõ ràng nói oán linh không có mắt, đôi mắt chúng nó chính là oán khí, dựa vào oán khí bị phản chấn mà hồi lực đạo, cảm ứng oán khí bao phủ nội sinh linh, như thế nào... !
- Lão sư ta đứng đó không có việc gì, cũng không thấy oán linh nào lại đây, Tào Hùng, có phải ngươi nhận sai tin tức rồi không?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.
- Thật là hù dọa ta, hóa ra oán linh chính là người mù, không cảm ứng được chúng ta, Tào Hùng ngươi bị điên thật rồi!
Cung Vi nhíu mày nói.
- Đâu chỉ điên, ngươi xem hắn tự làm mình như bị vạn tiễn xuyên tâm, còn phong bế nguyên thần ngũ cảm cùng thân thể kinh mạch, bị ăn mòn thành thế kia, không phải không thể hiểu được sao?
Sắc Dục Thiên cũng trừng mắt nói.
Tào Hùng:
..
Chẳng lẽ, ta thật sự không thể hiểu được? Ta bị điên thật?