Nhìn Vương Khả cách đó không xa muốn nói, Tào Hùng vẻ mặt bi phẫn, ta bị lừa, ta bị Hoàng Thượng lừa, nơi này nào có nguy hiểm, rõ ràng Hoàng Thượng nói quá khoa trương.
- Như Ý Thần Châm, cởi bỏ đối ta ngũ cảm kinh mạch, mau ta muốn cảm thụ lực lượng của chính mình, nhanh lên buông ra cấm chết Tào Hùng tức khắc kêu lên.
- Tào Hùng, ngươi bình tĩnh một chút!
Vương Khả tức khắc kêu lên.
Bình tĩnh? Lúc này làm sao Tào Hùng bình tĩnh được, thân hình đã bị ăn mòn một tầng, tứ chỉ tương đối thô tráng, tuy rằng ăn mòn cũng chưa tính cái gì, nhưng những bộ phận nhỏ trên người nếu cứ tiếp tục là mất hết.
- Ong!
Như Ý Thần Châm khẽ run lên, dường như khuyên Tào Hùng bình tĩnh.
- Nhanh lên, ta không bình tĩnh được, mau, xảy ra chuyện, không cần ngươi lo!
Tào Hùng quát.
- Ông!
Như Ý Thần Châm khẽ run lên, châm thứ toàn thân Tào Hùng lùi về trong cơ thể, lập tức một hơi thở khổng lồ toát ra, tu vi khôi phục, chân nguyên trào ra, chặn oán khí bốn phía xâm nhập.
Cũng may vừa rồi Tào Hùng nuốt trữ vật pháp bảo vào trong miệng, lấy từ trữ vật pháp bảo ra một thân xiêm y, nhanh chóng mặc lên. Quần áo mới vừa mặc, Tào Hùng buồn bực đang muốn nói cái gì, lại nhìn Vương Khả cách đó không xa tức khắc trừng mắt nhanh chóng né tránh chính mình.
- Làm gì? Các ngươi nhìn ta như thế cho rằng ta là bệnh tâm thần? Tình huống nơi này ta cũng chỉ là nghe Hoàng Thượng nói, ta nào biết oán linh nơi này không chỉ bị mù, càng không cảm ứng đến ta, ta chỉ là... !
Tào Hùng muốn biện giải hai câu, muốn giải thích mình không phải bệnh tâm thần. Nhưng nhìn đến đám Vương Khả kinh ngạc, Tào Hùng bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp. Đột nhiên vừa quay đầu lại, hắn nhìn đến trên đỉnh đầu có một cự long đen nhánh như mực đang ở quan sát mình, tuy hắc long có hai mắt nhưng hai mắt vô thần, thân thể tựa hư tựa thật, lại là oán linh trong miệng Tào Hùng.
- Như thế nào? Như thế nào... !
Tào Hùng sắc mặt biến đổi. Không phải oán linh không cảm ứng đến ta sao, như thế nào bỗng nhiên đến đỉnh đầu?
- Gru! Lại nhìn đến hắc long oán linh kia rít gào, nháy mắt nhằm phía Tào Hùng.
- Vì cái gì? Tại sao lại như vậy?
Tào Hùng cả kinh kêu lên. Sợ hãi hết sức, đánh ra một chưởng!
- Oanh!
Một tiếng vang lớn, hắc long kia đột nhiên run lên, dường như muốn vỡ ra nhưng vẫn lổn định thân hình, lại vọt về phía Tào Hùng.
- Ẩm ầm ầm!
Một người một con rồng tức khắc đại chiến.
- Tại sao lại như vậy? Vương Khả ở bên kia, ngươi mắt mù sao? Vì cái gì chỉ nhìn chằm chằm ta!
Tào Hùng cả kinh kêu lên.
- Ẩm ầm ầm!
Quanh thân Tào Hùng toát ra vô số ngọn lửa, xông thẳng hắc long, đồng thời trường kiếm chém ra, kiếm cương ầm ầm theo ngọn lửa phá vỡ hắc long. Hắn đang định thở phào lại thấy bốn phương tám hướng đã bị mười hắc long vây lại, hình thể chúng còn lớn hơn cả con hắc long vừa bị Tào Hùng hủy diệt, hiển nhiên uy lực càng mạnh.
- Gru! - Gru! - Gru! Mười con hắc long rít gào, tức khắc xông thẳng Tào Hùng.
- Tại sao lại như vậy? Sao các ngươi biết ta tại đây? Sao lại biết?
Vương Khả ở kia mà, các ngươi đi đi, các ngươi mau đi đi!
Tào Hùng nôn nóng kêu. Hắn muốn làm Vương Khả chia sẻ một ít hỏa lực, nhưng quần long dường như căn bản không phát hiện được Vương Khả, mặc cho Vương Khả đứng ở giữa lại không có một hắc long oán linh nào tiến lên.
- ầm ầm ầm!
Đại chiến một hồi kịch liệt, tuy rằng Tào Hùng mạnh nhưng oán linh nơi này cũng không kém, ngay cả Viên Diệu La Hán cũng chỉ có thể trấn áp mà không làm gì được, có thể thấy được Long tộc oán linh khủng bố cỡ nào.
- Tại sao lại như vậy? Sao càng ngày càng nhiều oán linh thế này, không, không thể thế được, sao lại như thế nào, cứu, cứu, Như Ý Thần Châm mau giúp ta, Như Ý Thần Châm!
Tào Hùng nôn nóng gào thét. Càng ngày càng nhiều Long tộc oán linh, cảm nhận được chân khí Tào Hùng cương tráo phản ứng oán khí, sôi nổi vọt lại đây.
Tào Hùng bị một đám oán linh dồn vào sâu, giờ đang choáng váng, dường như mình là một cái lốc xoáy, mọi Long tộc đều lại đây. Sao lại thế được?
Còn Như Ý Thần Châm? Như Ý Thần Châm có khí linh, sao có thể ra giúp ngươi? Như Ý Thần Châm cũng không muốn bị ăn mòn hư hao đâu!
Cứ thế Tào Hùng chiến đấu càng kịch liệt, cũng càng bi tráng, càng buồn bực rằng không hiểu rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Giờ phút này, Cung Vi, Sắc Dục Thiên, Tây Môn Tĩnh và Đại La Kim Bát cùng nhìn đại chiến nơi xa, trầm mặc. Tại sao lại như vậy? Vì sao Vương Khả chả việc gì?
- Sao Tào Hùng lại dẫn tới nhiều oán linh như vậy?
Cung Vi trừng mắt nói.
- Tào Hùng cũng biết nơi này không thể phản kháng oán khí, hắn thả ra cương tráo, không phải tìm chết sao!
Vương Khả khinh thường nói.
- Ngươi không thả ra cương tráo, vậysao ngươi không bị ăn mòn?
Cung Vi hiếu kỳ nói.
- Ta có bí mật chứ, đương nhiên không có việc gì! Ta không phải nói đã cho các ngươi là không có việc gì sao?
Vương Khả giải thích nói.
- Vậy vừa rồi vì cái gì ngươi không nói cho Tào Hùng?
Cung Vi thần sắc cổ quái nói.
- Sao ta lại không nói cho hắn? Khuyên Tào Hùng rồi đấy, bảo hắn bình tĩnh một chút hắn không nghe, hắn một hai phải triệt hồi Như Ý Thần Châm áp chế ngũ cảm kinh mạch, hiện tại ngon rồi ha!
Vương Khả giải thích nói.
Mọi người trừng mắt nhìn về phía Vương Khả:
=... Í...
Ngươi thật sự khuyên sao?
- Được rồi, Tào Hùng hắn không nghe ta thì cứ kệ hắn, Đại La Kim Bát, ngươi hút Cung Vi, Sắc Dục Thiên, Tây Môn Tĩnh vào Đại La Kim Bát, sau đó ta nâng các ngươi đi Thủy Tỉnh Điện!
Vương Khả kêu lên.
Mọi người trầm mặc một chút, nhìn Tào Hùng thê thảm thì còn sợ hãi, nhưng nhìn Vương Khả không việc quái gì lại phải do dự.
Chung quy, Đại La Kim Bát cũng không hề kháng cự, hút mọi người vào trong sau đó bay vào thông đạo trước mặt, dừng trong tay Vương Khả.
Quả nhiên như Vương Khả nói, hắn hấp thu oán độc chỉ khí chung quanh nhập thể, mặc dù trong tay nâng Đại La Kim Bát, Đại La Kim Bát cũng chút nào không tổn hại.
- Ong!
Tây Môn Tĩnh bảo Luân Hồi Bàn ý thức đóng cửa nhập khẩu.
Vương Khả nâng Đại La Kim Bát đi vào sâu Long Cung, biến mất trong sương đen.