Mộ Dung Lục Quang rút kiếm muốn chém.
- Chờ một chút, Nhiếp Diệt Tuyệt không chết, còn sống! Không tin, ngươi hỏi Chu Yếm!
Vương Khả quát.
Đám người đều nhìn về phía Chu Yếm.
Chu Yếm:
-...
Hỏi ta có tác dụng chó gì, ánh mắt kia của Mộ Dung Lục Quang đã coi ta là người cùng bọn với ngươi, làm sao hắn có thể tin ta?
- Đúng, Thanh tiên tử, à không, Nhiếp Diệt Tuyệt còn sống, hiện tại, hiện tại đã thành đường chủ Ma Giáo!
Chu Yếm vẫn dùng vẻ mặt đau khổ giải thích.
Một đám đệ tử Thiên Lang Tông:
-...
- Vương Khả, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao? A, ha ha ha, vô dụng, hôm nay các ngươi khó thoát tai kiếp! Thù giết sư tôn, không đội trời chung! Bây giờ ta sẽ trảm đầu lâu của các ngươi, tế anh linh sư tôn ta ở trên trời!
Mộ Dung Lục Quang lạnh lùng nói.
- Không sai, giết hắn!
Một đám đệ tử Thiên Lang Tông căm hận nói.
Thời khắc mọi người ở đây giương cung bạt kiếm, phía sau thuyền lớn, giống như truyền đến một tiếng thét.
- Rống !
Tiếng thú hống kinh khủng truyền đến, khiến mọi người ồn ào bàn tán, Mộ Dung Lục Quang quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh sương mù, cái gì cũng không có.
- Sư huynh, trong Chướng Hải có rất nhiều yêu thú, gào mấy tiếng là bình thường!
Một sư đệ giải thích.
Mộ Dung Lục Quang gật đầu, không coi ra gì. Trong tay Vương Khả nén chân khí cầu, chuẩn bị xuất thủ, công chúa U Nguyệt càng lấy trường kiếm ra chuẩn bị chiến đấu.
Chỉ có Chu Yếm, nghe thấy tiếng thú hống đến gần phía sau, bỗng nhiên giật mình một cái, bởi vì Chu Yếm biết rõ chuyện gì xảy ra.
- Nhanh, nhanh, ném mấy mảnh kính vỡ cuối cùng đi, nhanh, nhanh ném!
Chu Yếm sợ hãi kêu lên.
Chu Yếm sợ hãi kêu, khiến đám người dừng lại, không hiểu nhìn về phía Chu Yếm.
- Đại sư huynh, thứ hắn nói là mảnh kính vỡ trong cái túi này!
Một tên sư đệ cầm cái túi đưa cho Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang tiếp nhận, nhưng nhất thời cũng không biết bên trong cái túi này là vật gì.
- Nhanh, nhanh ném xa một chút, nếu không để cho ta đi, để cho ta đi!
Chu Yếm hoảng sợ muốn khóc.
Chu Yếm chuẩn bị tính kế Vương Khả, dựa theo kịch bản, khi nghe phía sau có tiếng thú hống, bản thân sẽ nhảy xuống biển chạy trốn, còn hai mảnh kính vỡ để lại cho Vương Khả, để Vương Khả gánh chuyện.
Nhưng Chu Yếm không thể nghĩ đến, chính mình cũng không đi được nữa? Bản thân không đi nổi, chẳng phải là cũng phải tiếp nhận sự tức giận của yêu xà sao? Vì sao lại thành ra như này? Vì sao chứ?
- Đây là vật gì?
Mộ Dung Lục Quang cau mày nói.
- Nó sắp tới rồi, nhanh ném đi!
Chu Yếm sợ hãi kêu lên.
Vương Khả ở một bên tỏ vẻ không hiểu:
- Chu Yếm, ngươi có ý gì? Ai sắp đến? Ngươi còn gọi người giúp đỡ ta sao?
Chu Yếm:
-...
Chuyện này muốn bản thân giải thích thế nào đây? Tại sao các ngươi không nghe ta chứ?
Thời điểm Chu Yếm hoảng sợ, Mộ Dung Lục Quang lại lộ ra vẻ ngoan độc:
- Còn có giúp đỡ? Đến đi! Đến đi! Vương Khả, ngươi có bao nhiêu giúp đỡ, đều gọi ra đi, ngươi xem ta có sợ hay không?
- Ào ào!
Lúc này, sau lưng Mộ Dung Lục Quang truyền đến tiếng rẽ nước, chỉ thấy mắt đám đệ tử Thiên Lang Tông bỗng nhiên trợn tròn, kinh ngạc nhìn từ dưới lên trên.
- Làm gì vậy? Ánh mắt các ngươi làm sao thế?
Mộ Dung Lục Quang trợn mắt nói.
- Đại, đại, đại sư huynh! Có, có rắn!
Một tên sư đệ sợ hãi kêu lên.
- Rắn thì có gì mà phải sợ?
Mộ Dung Lục Quang quát một tiếng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, một đầu đại xà màu xanh, từ trong biển dựng đầu lên, thân thể khổng lồ, so với con thuyền của đám người còn dài hơn, đầu rắn ngóc lên, dường như phải cao chừng tầm năm tầng lầu, đây là còn chưa tính phần thân thể dưới nước, nó ở trên cao nhìn xuống, quan sát đám người trên boong.
Cự xà thè lưỡi ra, hướng về phía cái túi trong tay Mộ Dung Lục Quang, chuẩn xác mà nói, là vài miếng thủy tinh trong túi, hai mắt cự xà phun ra lửa, một cỗ sát khí kinh khủng giống như đông lạnh bốn phía hư không xuống vài phần.
- Xà, yêu xà?
Mộ Dung Lục Quang há to miệng.
Theo mảnh vỡ nội đan, Xà Vương xác định được phương hướng hung thủ rời đi!
Nhất cử đuổi tới chiếc thuyền lớn kia, nhìn thấy thuyền lớn, Xà Vương còn có chút chần chờ, dù sao trên đường đi tới, Xà Vương vẫn cho rằng là yêu thú nào đó trong Chướng Hải đoạt nội đan của bản thân, thật không nghĩ đến là con người?
Thế nhưng, khí tức mảnh vụn nội đan trên thuyền sẽ không sai, là của ta, của ta!
Xà Vương tức giận, từ trong nước biển trồi đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy trong tay Mộ Dung Lục Quang mang theo một cái túi, trong túi chính là mảnh vỡ nội đan còn sót lại của mình.
Còn phải hỏi sao? Chuyện này còn cần hỏi sao?
- Rống!
Xà Vương tức giận rống to một tiếng.
Xà Vương lập tức phun ra một cỗ khói độc, bay thẳng đến chỗ đám người trên thuyền.
- Không tốt, con yêu xà này phun khói độc!
Một tên đệ tử Thiên Lang Tông sợ hãi kêu lên.
- Vương Khả, cái này là giúp đỡ của ngươi? Vậy mà đi cùng với súc sinh yêu thú?
Mộ Dung Lục Quang tức giận nói.
Giờ khắc này, Mộ Dung Lục Quang không kịp chém giết Vương Khả, bởi vì Xà Vương ngoài phun khói độc, còn cắn về phía hắn.
- Tru Ma Bạt Kiếm Thuật!
Trong làn khói độc, truyền đến tiếng hét của Mộ Dung Lục Quang.
- Thương!
- Oanh!
- Rống!
Hình như có tiếng rút kiếm truyền đến, một tiếng ầm thật lớn vang lên, Xà Vương phát ra một tiếng gầm to thống khổ.
- Oanh két!
Đuôi rắn từ đáy biển xông ra, hung hăng nện lên thuyền lớn, chỉ thấy thuyền của Vương Khả ầm vang một cái, bị bổ thành hai nửa, vô số gỗ vụn bay lên trời, một trận đại chiến kinh thiên mở ra.
- Đại sư huynh, ngươi không sao chứ? A, yêu xà nhào về phía ta, cứu mạng, đại sư huynh!
Trong làn khói độc truyền tới tiếng kêu sợ hãi của một tên đệ tử Thiên Lang Tông.
- Mọi người cẩn thận, Xà Vương này lân giáp kiên cố, đừng chém lên lân giáp của nó, mà chém con ngươi nó!
- Cẩn thận có độc!
- Khốn kiếp, im ngay!
- Ầm ầm!
Trong trung tâm hỗn loạn, khói độc trùng thiên, gỗ vụn tung toé. Xà Vương khuấy động thân thể, như phiên giang đảo hải, cuốn lên sóng lớn ngập trời.
Thuyền của Vương Khả nát vụn, chúng đệ tử Thiên Lang Tông và Mộ Dung Lục Quang vẫn còn lên thuyền, thậm chí, đám người còn có phi kiếm, giẫm lên phi kiếm chiến đấu với yêu xà.