Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190: Thần Long Lệnh

Chương 190: Thần Long Lệnh

Trong sóng lớn mãnh liệt. Vương Khả lại ôm công chúa U Nguyệt lặng lẽ trốn.

Lúc trước công chúa U Nguyệt dùng một chiếc thuyền nhỏ đi đến, Vương Khả và công chúa U Nguyệt liền lên cái thuyền nhỏ này, lặng lẽ đi xa.

- Vương Khả, ngươi thật sự không biết con cự xà này?

Công chúa U Nguyệt ở trên thuyền nhỏ, tỏ vẻ kinh ngạc.

- Không biết, ta cũng chưa từng nhìn thấy!

Vẻ mặt Vương Khả kỳ lạ.

Cự xà này từ đâu xuất hiện? Lại trượng nghĩa như vậy? Ở thời khắc nguy cơ, đến cứu ta?

- Nhưng ngươi không quen biết, tại sao nó lại giúp ngươi? Hơn nữa chỉ nhằm vào Mộ Dung Lục Quang? Ngươi xem, nó phát điên phóng tới Mộ Dung Lục Quang, nếu không phải Mộ Dung Lục Quang có phi kiếm có thể bay được, hắn cũng đã bị ăn rồi!

Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.

- Ta cũng không biết!

Vương Khả ngạc nhiên nói.

Làm sao Vương Khả biết, Xà Vương đã coi Mộ Dung Lục Quang là đầu sỏ, giờ phút này đánh chết cũng không thả.

- Con cự xà này rất lợi hại, thế nhưng cuối cùng nó vẫn không biết bay, lần này ăn thiệt thòi lớn rồi, đệ tử Thiên Lang Tông ở xung quanh phối hợp ăn ý như vậy, xem ra trận chiến này sẽ không giằng co quá lâu!

Công chúa U Nguyệt cau mày nói.

- Có lẽ vậy!

Vương Khả cau mày trả lời, hắn luôn cảm giác như đoán được cái gì, nhưng vẫn thiếu một chút.

- Rống!

Xà Vương thấy không ăn được Mộ Dung Lục Quang, tức giận rống to một tiếng.

- Ầm ầm!

Có vô số hải xà từ xa đánh về phía này, nhóm hải xà, phô thiên cái địa, một đám xà tướng trong đó cũng vô cùng to lớn.

Nhìn bầy rắn phô thiên cái địa vọt tới, đột nhiên Vương Khả biến sắc:

- Ta, ta đã biết!

- Biết cái gì?

Công chúa U Nguyệt khó hiểu nói.

- Bầy rắn này, là bầy rắn trên Thần Long đảo, con rắn lớn nhất kia là Xà Vương?

Vương Khả trợn mắt kinh ngạc nói.

- Xà Vương?

Công chúa U Nguyệt kinh ngạc hỏi.

- Đi mau, đi mau, chớ trì hoãn, nhanh, nhanh!

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

Hai người lập tức thôi động thuyền nhỏ, nhanh chóng tránh khỏi bầy rắn, chạy vào bên trong sương mù, rất nhanh đã biến mất ở trong sương mù dày đặc của Chướng Hải.

Sau khi đi được một lúc, Vương Khả thở dài nói:

- Nguy hiểm thật, rốt cục cũng tránh thoát!

- Đúng vậy! Chúng ta vẫn nên nhanh chóng lên bờ thôi? Trên biển quá nguy hiểm rồi!

Công chúa U Nguyệt lập tức nói.

- Không sai, thế nhưng, ta không biết đi như nào, bốn phía đều là sương mù, lúc trước bản đồ hàng hải của ta ở trên thuyền lớn, mà thuyền lớn đã bị Xà Vương hủy!

Vương Khả lo lắng nói.

- Yên tâm, đi theo ta là được, ta biết đường!

Công chúa U Nguyệt lại an ủi.

- Nàng biết?

Vương Khả nhìn về phía công chúa U Nguyệt.

- Ngươi quên ta tới như nào rồi à? Ta có thể tới, thì cũng có thể trở về, ta nhớ đường đi!

Công chúa U Nguyệt cười nói.

- Có đúng không?

Vương Khả khẽ nhíu mày.

Nhưng giờ phút này, cũng không còn cách nào, chỉ có thể tin tưởng công chúa U Nguyệt.

- Đương nhiên, nhưng vừa rồi chúng ta đi vội vàng, có phải quên cái gì trên thuyền hay không?

Công chúa U Nguyệt cau mày nói.

Vương Khả đếm đống vòng tay trữ vật cất trong ngực:

- Không có! Đồ vật của ta không thiếu!

- Không có sao?

- Không có!

- Không rơi mất đồ là được, vậy chúng ta nhanh đi thôi!

Công chúa U Nguyệt điều khiển thuyền nhỏ nhanh chóng di chuyển.

...

Xà Vương dẫn đầu bầy rắn đại chiến Mộ Dung Lục Quang. Còn Chu Yếm ở trên một cái ván gỗ to ngoài rìa bầy rắn, bị mấy con hải xà cắn không thả, vừa thổ huyết, vừa nhìn phương hướng Vương Khả rời đi.

- Còn có ta, đừng bỏ lại ta, Vương Khả, ngươi là tên khốn kiếp, ta còn chưa lên thuyền mà! Không phải ngươi đã nói cùng lên bờ sao?

Chu Yếm nhìn về phía xa gào lên.

Đáng tiếc, bốn phía biển động trùng thiên, đại chiến kịch liệt, tiếng ầm ầm nổi lên ở bốn phía, làm sao giọng Chu Yếm có thể truyền xa? Chỉ khiến mấy con hải xà ở gần lại phát hiện ra vị trí của hắn, nhanh chóng đi tới.

...

Nhất định hôm nay Chướng Hải không bình thường. Đám yêu thú bên trong Chướng Hải, nghe thấy động tĩnh to lớn, đi tới tìm hiểu thực hư. Nhưng đoạn đường này của Vương Khả lại gió êm sóng lặng.

Giống như lần đầu công chúa U Nguyệt dẫn đường cho Vương Khả, đều yên tĩnh như vậy, trên đường đi không gặp phải cái gì. Nhưng Vương Khả luôn có loại dự cảm xấu.

Thẳng đến ngày thứ hai, công chúa U Nguyệt vừa lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, tiếp theo khuôn mặt ngốc trệ, lộ ra vẻ lo lắng.

Vui mừng là công chúa U Nguyệt nhìn thấy lục địa, ngốc trệ là hình như lục địa này là một hòn đảo.

- Ta, ta nhớ là đi bên này, ta nhớ không có hòn đảo nhỏ này!

Vẻ mặt công chúa U Nguyệt trở nên khổ sở.

Vương Khả:

-...

Rốt cuộc Vương Khả nhớ ra, hình như công chúa U Nguyệt là một dân mù đường?

Ta lại bảo người mu đường dẫn đường?

- Đây, đây là Thần Long đảo?

Hô hấp Vương Khả hơi dừng lại.

Quanh đi quẩn lại, đi một vòng biển lớn, bản thân lại trở về? Hơn nữa còn là bãi cát phía bắc Thần Long đảo?

- Thần Long đảo? Vương Khả, đây chính là Thần Long đảo mà vừa rồi ngươi ở trên thuyền nhỏ nói với ta, những ngày này bị nhốt ở đây? Ta, ta lại mang ngươi về? Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi sẽ không trách ta chứ?

Công chúa U Nguyệt oan ức nhìn về phía Vương Khả.

Vương Khả chịu đựng bị dao đâm vào tâm, mỉm cười:

- Làm sao ta có thể trách nàng được? Nàng là bạn gái của Vương Khả ta mà!

- Ngươi thật sự không trách ta?

Công chúa U Nguyệt lo lắng nói.

- Thật không trách!

Vương Khả che giấu lương tâm cười nói.

- Vậy bây giờ chúng ta phải lên đảo à?

Công chúa U Nguyệt cau mày nói.

- Không đi! Chúng ta còn có cái thuyền nhỏ này, có thể đi đến địa phương khác, không nên lên bờ!

Vương Khả lập tức lắc đầu.

Thời điểm hai người nói chuyện.

- Oanh!

Thuyền nhỏ giống như đụng phải cái gì. Đáy thuyền bị vỡ.

- Ùng ục ục !

Nước biển từ lỗ thủng dưới đáy thuyền cuồn cuộn chảy vào bên trong.

Vương Khả:

-...

Công chúa U Nguyệt:

-...

Thuyền đã bị phá, còn không lên đảo được sao?

- Tại sao trong biển rộng, lại cắm một cái cọc chứ?

Vương Khả hết sức phiền muộn.

Đã ở trong biển rộng, còn bị cây cột đâm thủng thuyền, chuyện này là sao đây?

- Không đúng, hình như có đồ vật?

Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.

Bình Luận (0)
Comment