Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1893 - Chương 1894: Thiêu Đốt Chính Mình, Chiếu Sáng Lên Người Khác

Chương 1894: Thiêu đốt chính mình, chiếu sáng lên người khác

- Làm càn, ngươi biết về Long tộc bao nhiêu? Long tộc phục hưng? Đó là diệt chủng họa! Đó là làm một chút Long tộc cận tồn trên đời đều hoàn toàn diệt chủng họa! Các ngươi dừng tay!

Viên Diệu La Hán biến sắc.

Nhưng, trong Thủy Tinh Điện ai cũng không nghe Viên Diệu La Hán, Cung Vi càng cầm lấy Đế Long Châu.

- Oanh!

Trong Đế Long Châu toát ra vô số hắc khí bao phủ Cung Vi.

- Làm càn! Đại uy thiên long, thế tôn Địa Tạng, Bàn Nhược chư Phật!

Viên Diệu La Hán sắc mặt biến đổi, một chưởng đánh tới.

- Oanh!

Một tiếng vang lớn, Thủy Tinh Điện lay động, dường như kết giới oán khí sắp bị phá vỡ.

Trong Thủy Tinh Điện!

Cung Vi cầm lấy Đế Long Châu, trong nháy mắt Đế Long Châu toát ra một luồng hắc khí ập vào Cung Vi như đang phản kháng, nhưng cũng may cảm nhận được Long tộc huyết mạch trong cơ thể nàng nên phản kháng nhỏ hơn nhiều so với Sắc Dục Thiên, Tức khắc, Sắc Dục Thiên lấy tay hút toàn bộ hắc khí hướng Cung Vi vào mình, hắc khí này có vẻ lợi hại hơn cả oán độc chỉ khí ngoại giới, lực độ ăn mòn càng mạnh, mặc dù cương khí toát ra cũng đang không ngừng bị ăn mòn, cũng may hắn có huyết hải thần thông, dẫn vô số hắc khí vào biển máu, quay cuồng bên trong.

Cung Vi cũng tới gần Đế Long Châu từng chút một cho đến khi bắt lấy hoàn toàn, chuẩn bị luyện hóa tiếp thu truyền thừa.

Mà ngoại giới, Viên Diệu La Hán thấy Cung Vi cầm Đế Long Châu, cũng biến sắc.

- Dừng tay, Cung Vi, Đế Long Châu kia không luyện hóa được, chỉ riêng Long Đế chỉ oán niệm ý chí ngay cả ta đều không ngăn nổi, ngươi đừng luyện!

Viên Diệu La Hán kinh giận kêu.

Đồng thời, Viên Diệu La Hán không ngừng công kích oán khí kết giới ngoài Thủy Tinh Điện, lần lượt chấn động, làm oán khí kết giới lay động không thôi, có vẻ sắp tan vỡ.

- Viên Diệu La Hán, ngươi đừng quá đáng, chúng ta luyện hóa Đế Long Châu liên quan méo gì đến ngươi, không cần ngươi lo, ngươi lại quấy rầy đừng trách ta không khách khí!

Vương Khả trừng mắt quát.

- Sư tôn, oán linh hắc long ngày càng nhiều, ta sắp không ngăn được, sư tôn cứu tat Tào Hùng ở bên kêu lên.

Hiển nhiên, Tào Hùng muốn làm Viên Diệu La Hán phân tâm, muốn ngăn Viên Diệu La Hán động thủ, nhưng Viên Diệu La Hán căn bản không phản ứng tên đồ đệ phản bội này.

- Ngươi không khách khí? Hừ, Vương Khả, nếu ngươi có thể làm gì ta thì lúc trước cũng sẽ không bị ta bắt được, chỉ dựa vào ngươi? Ngươi hại Cung Vi, ta muốn ngươi đền mạng!

Viên Diệu La Hán trừng mắt dữ tợn nói.

- Ai hại nàng? Ta vaf Cung Vi là song thắng, sao ngươi xác định Cung Vi không luyện hóa được Đế Long Châu?

Vương Khả trừng mắt không phục nói.

- Hừ, gàn bướng hồ đồ, vậy đừng trách ta không khách khí, phá!

Viên Diệu La Hán gào to.

- Oanh!

Trên mặt đất tàng vương Bồ Tát nguyên thần Pháp tướng đánh sâu, oán khí kết giới rốt cuộc xuất hiện một cái khe, hiển nhiên kiên trì không được bao lâu nữa.

- Hừ, hôm nay ta tại đây, ai cũng đừng nghĩ tiến lên? Ngươi thật đúng là cho rằng ta không làm gì được ngươi? Định Quang Kính!

Vương Khả gào to.

Đột nhiên, Vương Khả thúc giục Định Quang Kính, thanh quang xông thẳng chiếu xạ Viên Diệu La Hán.

- Ong!

Viên Diệu La Hán dung hợp Địa Tạng Vương Bồ Tát Pháp tướng nháy mắt bất động. Mà bốn phía, chỉ cần oán linh hắc long tiến vào phạm vi Định Quang Kính cũng nháy mắt bất động.

- Đây là... ?

Cách đó không xa Tào Hùng cả kinh kêu lên.

Viên Diệu La Hán bị định trụ, ngay cả oán linh cũng bị định trụ?

Có nó thảo nào lúc trước Vương Khả không thèm để bụng oán linh nơi này, có nó còn sợ cái gì? Kia chính là Viên Diệu La Hán, Võ Thần cảnh đỉnh, nửa bước đăng tiên cảnh, thế, thế mà bị định trụ?

Mà Viên Diệu La Hán bị định trụ cũng biến sắc, cảm thụ được thanh quang bao phủ chính mình, đột nhiên đồng tử co rụt lại.

- Phật môn chí bảo, 24 chư thiên? Đây là 24 chư thiên? Ngàn năm trước đã thất lạc, sao lại ở trong tay ngươi?

Viên Diệu La Hán cả kinh kêu lên.

Vương Khả sắc mặt biến đổi:

- Ngươi nhìn lầm rồi, đây là Định Quang Kính và Định Hải Châu bình thường, trên thị trường có thể mua được! Định Hải Châu lại không đáng giá tiền!

- Hừ, Vương Khả, ngươi cho rằng ta mắt mù ư? Đây là Định Hải Châu tầm thường sao? Đây là Định Quang Kính tầm thường sao?

Trong gương này có phật quang, ngàn năm trước ta đã gặp qua, không thể tưởng được lại rơi xuống trong tay của ngươi!

Viên Diệu La Hán kinh giận nói.

Vương Khả sắc mặt trầm xuống, bị phát hiện? Mặc kệ, hiện tại ta cũng có thể bảo vệ vật bảo, bị Phật môn phát hiện thì có sao?

- Hừ, Viên Diệu La Hán, ta và Cung Vi thu Đế Long Châu, dù sao ngươi phải hủy diệt Đế Long Châu, tội gì tới ngăn trở, nếu không ngươi mở một con mắt nhắm một con mắt đi?

Vương Khả khuyên nhủ. Tuy đã định trụ Viên Diệu La Hán, chiếm cứ ưu thế, nhưng ưu thế này có cũng như không, bởi vì một bên linh thạch, mấy chục vạn tiêu hao, mẹ nó là muốn ta chết đât mà, nếu không qua lát nữa thôi sẽ mất trăm triệu cân linh thạch, ta kiếm tiền rất vất vả, không thể bại như vậy được!

- Phật pháp vô biên!

Viên Diệu La Hán quát.

- Ẩm ầm ầm!

Lực lượng quanh thân Viên Diệu La Hán không ngừng bạo trướng, Định Quang Kính rung động không ngừng.

Vương Khả sắc mặt cứng đờ, bất đắc dĩ, nhét thêm một viên Định Hải Châu lên Định Quang Kính, đây đã là viên thứ 21, linh thạch tiêu hao càng thêm khủng bố.

- Viên Diệu La Hán, oan gia nên giải không nên kết, nếu không thôi bỏ đi!

Vương Khả tức khắc nôn nóng nói.

- Hỗn trướng, cho các ngươi tiếp tục luyện hóa Đế Long Châu chỉ hại cho Cung Vi, dừng tay!

Viên Diệu La Hán quát.

Giờ phút này dường như Cung Vi toàn tâm luyện hóa Đế Long Châu, căn bản không phải một chốc một lát có khả năng luyện hóa xong.

Vương Khả có thể lùi bước sao? Lùi bước thì nhiều linh thạch như vậy không phải lãng phí ư? Nói nữa, Cung Vi đã đáp ứng một khi luyện hóa Đế Long Châu sẽ giao công đức tích lũy vạn năm của Long tộc cho mình, mình có thể lui bước sao? Tuy nhiên nhìn mức tiêu hao kia, Vương Khả cũng như bị đao cắt!

Bình Luận (0)
Comment