Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1945 - Chương 1946: Ma Tiên Ra Vây

Chương 1946: Ma Tiên ra vây

Phong ấn được mở ra, Chính Đạo Tam Đại đăng Tiên cảnh cùng Ma Tiên đều xuất hiện trước mặt mọi người.

Tứ Đại Liên Hoàng nhìn chằm chằm vào Long Đài, sau khi Ác Hoàng thúc giục Ác Thần kiếm, những nơi có Long Đài đều rung chuyển, tuy phía bên Kim Liên Long Thành có hơi chậm trễ một chút, nhưng rốt cuộc vẫn mổ được phong ấn ra.

Trung tâm ba tòa Long Thành, Ma Tiên trở về, khiến Tứ Đại Liên Hoàng hưng phấn tột độ.

Nhưng ánh mắt của Tứ Đại Liên Hoàng nhanh chóng bị thu hút bởi thứ khác, đó là sau khi Long Thành bị gió lốc phá hủy, hư không vỡ ra làm bại lộ thân ảnh của một lão giả mặc đạo bảo, chính là đăng Tiên cảnh cường giả đến từ Đạo Môn, một trong Tam Đại đăng Tiên cảnh đã thiết lập Tam Tài Phong Đế trận phong ấn Ma Tiên.

- Ma Thập Tam đã dặn, sau khi phong ấn được giải trừ, chủ thượng thoát khốn, chúng ta nhất định phải tru sát Tam Đại đăng Tiên cảnh, không thể để bọn chúng thiết lập phong ấn lần nữa.

Tử Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói.

- Đạo Môn lão nhân này quá mơ hồ, không thấy rõ gương mặt, cũng không biết đó là ai, nhưng mà không quan trọng, lão đã bị trấn áp ngàn năm, ắt hẳn đang suy yếu đến cực điểm, mau động thủ!

Hồng Liên Nhân Hoàng nói.

Khi nói chuyện, Tử, Hồng nhị vị Nhân Hoàng đã dẫn đầu nhào tới, trường kiếm trong tay hai người đồng loạt chém xuống, như muốn một kiếm chém chết lão giả kia.

Uông!

Đột nhiên, một đạo kiếm quang sáng rực vụt tới, kiếm quang mau chóng phân làm hai, trong nháy mắt chém về phía trường kiếm của Tử, Hồng nhị vị Nhân Hoàng.

Oanh!

Một tiếng vang lớn, kiếm khí bùng nổ, trường kiếm của hai đại Nhân Hoàng bị cản lại, cả hai lui ra sau, kinh ngạc nhìn kẻ đánh ra kiếm quang nọ.

Một bạch y nam tử chắn ngay trước mặt lão giả mặc đạo bào.

- Trần Thiên Nguyên? Lại là ngươi?

Tử Liên Nhân Hoàng kinh giận nói.

- Trần Thiên Nguyên, sao ngươi lại tới đây?

Hồng Liên Nhân Hoàng cũng kinh ngạc.

- Tại hạ chờ đã lâu.

Trần Thiên Nguyên vung trường kiếm lên, trầm giọng nói.

- Hừ, một mình ngươi sao có thể cản nổi chúng ta? Mau! Cùng động thủ giết đăng Tiên cảnh lão nhân kia!

Tử Liên Nhân Hoàng lập tức kêu lên.

Chiến Thần Điện Chiến Thần Trần Thiên Nguyên đến, khiến mọi người căng thẳng trong lòng, biết rằng không thể có chút lơi lỏng nào, bèn nhanh chóng cùng nhau đánh tới.

Ngay tại lúc Bạch Liên Nhân Hoàng muốn bổ nhào vào lão giả mặc đạo bào, đột nhiên một cây gậy gỗ ầm ầm đánh tới.

Oanh!

Một tiếng vang lớn, cây gậy gỗ đánh lui Bạch Liên Nhân Hoàng.

Bạch Liên Nhân Hoàng biến sắc mặt nhìn chủ nhân gậy gỗ, chính là một nam tử thân mặc kính bào, tay chấp trường côn, cả hai mắt lạnh nhìn nhau.

- Chiến Thần Điện Chiến Thần, Trương Tây Lai?

Bạch Liên Nhân Hoàng sa sầm mặt mày.

Oanh!

Bên kia, một cái nồi lớn chặn Hắc Liên Nhân Hoàng lại.

- Chiến Thần Điện Chiến Thần, Hoàng Nguyệt Nga?

Hắc Liên Nhân Hoàng kinh ngạc thốt lên.

- Tam đại Chiến Thần của Đại Thiện hoàng triều đều đến? Ha, ha ha ha, quả nhiên các ngươi đã có mặt từ trước! Đáng chết, đáng chết, mau ra tay, nhất định đăng Tiên cảnh lão nhân này rất suy yếu, mau ra tay!

Tử Liên Nhân Hoàng dữ tợn hô lên.

Oanh!

Bảy đại tuyệt thế cường giả tức khắc giao chiến với nhau.

Trần Thiên Nguyên lấy một địch hai, kiếm đạo hung mãnh khiến nhân tâm kinh hãi, chung quanh hắn xuất hiện vô số kiếm khí, bùng nổ tạo thành kiếm đạo lĩnh vực.

Tứ Đại Liên Hoàng sa lây vào trận chiến, tạm thời không làm gì được.

- Toàn bộ đơi yêu mau đi giết lão nhân kia! Mau đi!

Hắc Liên Nhân Hoàng nôn nóng quát.

- Vâng!

Đám dơi yêu nghe lời nhào tới.

Ngay lúc đó, một đám Chiến Thần Điện Chiến Tướng xuất hiện.

Đám người Mộ Dung lão cẩu đại sát tứ phương, số dơi yêu đó căn bản không phải là đối thủ của nhóm Chiến Thần Điện Chiến Tướng.

- Trương Chính Đạo, nhanh lên! Ngươi nhanh đi tiếp vị đăng Tiên cảnh kia!

Mộ Dung lão cẩu vừa đánh vừa hô.

- Tự dưng lại là ta? Mẹ nó chứ, nơi đó là nguy hiểm nhất, Tứ Đại Liên Hoàng có thể tùy thời phá tan phòng ngự của đám người cha ta, nhỡ đâu ta qua đó lại toi mạng thì biết làm sao?

Trương Chính Đạo nôn nóng nói.

- Trương Chính Đạo, ngươi câm miệng cho lão tử! Bảo ngươi đi thì ngươi mau đi, nếu không đi, lão tử lột da ngươi ra!

Trương Tây Lai đang chiến đấu ở xa xa gân cổ mắng.

Mẹ nó, trên đường đi đã dặn dò xong xuôi rồi mà còn thế, nhi tử này của mình trước kia kiêu ngạo hào sảng, chuyện gì cũng đòi xông lên trước, vậy mà mấy năm nay đi theo Vương Khả, học gì hay không học, cuối cùng hiện tại muốn nó làm chuyện gì thì cứ chối đây đầy.

- Đi thì đi, cha gấp cái gì? Ta cũng chưa nói là không đi!

Trương Chính Đạo mặt mày buồn bực nói.

Sau đó, Trương Chính Đạo lấy ra một đống pháp bảo, tấm chắn bảo vệ bản thân thật tốt, xong mới chậm rì rì chạy tới chỗ lão giả mặc đạo bào kia.

Nhìn Trương Chính Đạo cẩn thận như thế, Trương Tây Lai buồn bực một trận, nhỉ tử trước kia của ta đi đâu rồi? Nhiều người chúng ta bảo hộ ngươi như vậy, ngươi lại còn sợ chết?

Rốt cuộc, Trương Chính Đạo cũng đến nơi, quanh thân lão giả mặc đạo bào có từng luồng khí lãng kết giới, nhưng dường như kết giới này không hề phòng bị Trương Chính Đạo, thẳng cho đến khi Trương Chính Đạo hoàn toàn tới gần, lúc này hắn mới nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Mà lão giả kia cũng đang dùng vẻ mặt cổ quái nhìn Trương Chính Đạo.

- Gia? Gia gia? Là ngươi? Sao có thể là ngươi?

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

Lão giả không phải ai khác, chính là gia gia của Trương Chính Đạo, Trương thiên sư! Khó trách Trương Chính Đạo kêu lên đầy sợ hãi, chỉ vì chuyện này quá tà môn!

Không phải Trương thiên sư mới vừa phong ấn Long Hoàng cách đây 200 năm sao? Nói cách khác, hơn 200 năm trước, Trương thiên sư vẫn đang hành tẩu thiên hạ! Nhưng vị đăng Tiên cảnh lão giả này, theo lý mà nói đã ở đây tọa trấn Tam Tài Phong Đế trận hơn ngàn năm trước! Tức là 1000 năm trước lão đã bị phong ấn rồi! Như thế nào, sao có thể?

- Tôn tử, sao lại không thể là ta? lộ) miệng vực sâu lúc trước, ngươi đã cầu gia gia ta thế nào? Khóc thành như vậy, còn đốt giấy tiền vàng mã cho ta? Phi! Mặt mũi Trương gia ta đều bị ngươi làm mất sạch!

Trương thiên sư trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo há mồm ngạc nhiên:

Bình Luận (0)
Comment