Nhìn ra bên ngoài, thời điểm này, hai bên Long Đài vẫn đang xảy ra đại chiến, mà phía phu quân cũng có Thiện Hoàng đến tấn công, nhưng Ác Hoàng chỉ liếc mắt nhìn một cái chứ không hề chú ý thêm, nàng cam nguyện ngồi xuống trong lồng giam, lật tay lấy ra từng khối bia đá, bắt đầu đọc chúng.
Trong bia đá có hơn 200 năm hận ý của Long Hoàng, vừa rồi Ác Hoàng sợ bia đá sẽ bị lực phản chấn làm hỏng, hiện tại nàng không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào, chỉ muốn đọc xong tất cả tấm bia đá này, bởi vì Ác Hoàng không muốn xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Tức khắc, những dòng chữ đầy hận ý trên tấm bia đá được Ác Hoàng đọc lên không ngừng.
Tại Kim Liên Long Đài.
Đám người Vương Khả nhìn chằm chằm vào Long Đài, Tiên Nhân ở xa xa đã thoát khốn, đang bị vô số uổng mạng quỷ bao vây, nhưng lúc này ai cũng không đi, mà là cùng nhau nhìn vào trong vết nứt hư không bên cạnh Ma Tôn, ở đó có một tôn Bồ Tát.
Thân ảnh Bồ Tát cực kỳ mơ hồ, không thể thấy rõ bộ dáng, ngài ngồi trên Long Đài, không hề nhúc nhích.
- Đây là vị Bồ Tát nào của Phật Môn nhỉ?
Hoàng Thiên Phong cách đó không xa tỏ vẻ nghi hoặc.
- Lão Hoàng, ngươi không biết?
Vương Khả hỏi.
- Vô nghĩa, sao ta biết được? Năm đó Chính Đạo cường giả bí mật tiến hành, thế cục do Vương đại tiểu thư định sẵn, ai cũng không biết người tới gồm những ai, có rất nhiều đăng Tiên cảnh tới, nhưng phần lớn đều chết hết, Phật Môn cũng đâu chỉ riêng một vị Bồ Tát đến? Ta chỉ biết, Đại Quang Minh Bồ Tát chết ngay tại chỗ, thân thể hóa thành xá lợi tử, còn những Bồ Tát nào khác tham dự bày trận thì ta không rõ lắm.
Hoàng Thiên Phong nói.
- Rống!
Giờ phút này, Ma Tôn thống khổ rống to.
- Ma Tôn làm sao thế này? Không phải đã kết thúc rồi ư?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Vẫn chưa kết thúc, hiện tại mới là nguy hiểm nhất, Cửu Phẩm Kim Liên, Thiện Hoàng kiếm, Ác Thần kiếm, lúc này đều không lấy được, lần này mở ra được phong ấn, nguyên nhân thật sự là nhờ tam đại chí bảo thế thân Tam Đại đăng Tiên cảnh, thừa nhận giằng xé của Tam Tài Phong Đế trận.
Hoàng Thiên Phong nói.
- Cái gì? Vậy có khác nào phải thừa nhận áp lực bị phong ấn của Tiên Nhân kia đâu?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Không khoa trương đến thế, Tam Tài Phong Đế trận cũng bị giải trừ rồi, hiện tại sức mạnh giằng xé của phong ấn này chỉ còn có tám phần thôi.
Hoàng Thiên Phong giải thích.
Vương Khả đen mặt nhìn Hoàng Thiên Phong, nói cái gì mà chỉ có tám phần thôi? Ngươi có hiểu sai chỗ nào về lực lượng phong ấn Tiên Nhân không thế? Ma Tôn mới chỉ đạt Võ Thần cảnh!
- Vậy có cách nào cứu Ma Tôn không?
Vương Khả nôn nóng.
- Không, chỉ có thể chờ sức mạnh giằng xé này chậm rãi tan đi, nói chung cần có thời gian.
Hoàng Thiên Phong giải thích.
Sắc mặt Vương Khả cực kỳ khó coi, chờ? Phải chờ thế nào? Ma Tôn chờ được sao?
- Nam mô a di đà phật!
Ngay lúc đó, đăng Tiên cảnh Bồ Tát mới vừa thoát khốn bỗng nhiên bước vào Long Đài nơi Ma Tôn đang ngồi.
Oanh!
Ngay lập tức, một cỗ lực lượng khủng bố đánh thẳng về phía Bồ Tát kia, Bồ Tát tức khắc cuộn người lại, tránh ra phía sau Ma Tôn.
- Bồ Tát kia sẽ không có việc gì đấy chứ?
Vương Khả hỏi Hoàng Thiên Phong.
~ Ta cũng không biết, có thể một ngàn năm qua hắn trấn áp Vương Cô Sơn, đã biết phải làm sao để tránh né sức mạnh giằng xé đó, hiện tại hắn nấp phía sau Ma Tôn, giống như lo là chúng ta sẽ giết hắn.
Hoàng Thiên Phong đáp.
- Bồ Tát này lên Long Đài nấp phía sau Ma Tôn là để trốn tai nạn?
Mẹ nó, hắn cũng hèn quá thể!
Vương Khả giận dữ.
- Khốn kiếp! Các ngươi đều mù hết cả? Dám để đăng Tiên cảnh Bồ Tát kia tiến vào Long Đài? Còn không mau đi giết hắn?
Ma Thập Tam kinh giận nói.
Sáu Võ Thần cảnh Ma Tướng lập tức nhào về phía Long Đài.
Oanh!
Một tiếng vang lớn, sáu đại Ma Tướng nổ bay ra ngoài, toàn thân máu thịt bầy nhầy, tình trạng thê thảm.
- Căn bản không thể tới gần Long Đài này!
Ma Thập Tam biến sắc mặt.
- Sức mạnh giằng xé của Long Đài quá mạnh, không ai có thể tới gần. Ma Thập Tam, không phải ngươi trọng sinh được sao? Ngươi tới đuổi giết Bồ Tát kia không phải là được rồi?
Hoàng Thiên Phong trầm giọng nói.
- Ta đi vào kiểu gì? Đi vào bị xé nát, ta trọng sinh, sau đó ta lại bị xé nát, rồi lại trọng sinh, cứ lặp đi lặp lại như thế sao? Ta cũng đâu có bị khùng? Nếu không phải Ma Tôn có Cửu Phẩm Kim Liên che chở, thì đã bị xé nát từ sớm! Hiện tại Long Đài này chính là cái cối xay thịt!
Ma Thập Tam trầm giọng nói.
- Vậy chờ thôi, chờ sức mạnh giằng xé trên Long Đài chậm rãi tan đi.
Hoàng Thiên Phong nói.
- Ta không chờ được! Lúc này đăng Tiên cảnh Bồ Tát kia đang ở trạng thái suy yếu nhất, bây giờ mà không giết hắn, chẳng lẽ để hắn từ từ khôi phục? Lúc này nhất định phải giết hắn!
Ma Thập Tam nói.
- Cải gì ngươi cũng không làm được, ngươi còn kêu cái gì?
Hoàng Thiên Phong mỉa mai.
- Ta không giết được Bồ Tát kia, nhưng Ma Tôn có thể mà? Ma Tôn ở bên trong, hắn có thể động thủ giết đối phương. Ma Tôn, ngươi mau ra tay!
Ma Thập Tam quát.
- Ma Thập Tam, chẳng lẽ ngươi không thấy? Ma Tôn đang thừa nhận sức mạnh giằng xé khủng bố đó, không thể nhúc nhích! Ma Tôn đã thống khổ lắm rồi, ngươi bảo hắn ra tay kiểu gì?
Vương Khả khiển trách.
Bên trong, đăng Tiên cảnh Bồ Tát kia trốn phía sau Ma Tôn, mà Ma Tôn thì đang ngồi trên Cửu Phẩm Kim Liên, cả người đau đớn run rẩy, căn bản không nghe thấy bên ngoài nói những gì.
- Ma Tôn, ngươi mà không động thủ, ta sẽ thúc giục Vạn Niên Cổ trong cơ thể ngươi? Ngươi muốn sống không bằng chết sao?
Ma Thập Tam lạnh giọng nói.
- Ma Thập Tam, ngươi dám? ! Hiện giờ Ma Tôn phải thừa nhận sức mạnh giằng xé, đã cửu tử nhất sinh, căn bản không thể làm gì khác, nếu ngươi còn thúc giục Vạn Niên Cổ, Ma Tôn biết chống đỡ thế nào? Ngươi mà dám làm thế, ta lấy mạng ngươi!
Vương Khả trừng mắt cả giận nói.
Ma Thập Tam lạnh lùng nhìn Vương Khả, tỏ ra khinh thường:
- Chuyện này không do ngươi quyết định.
Hiện giờ chủ thượng đã thoát khốn, việc sống chết của Ma Tôn không còn quan trọng, lấy công báo thù riêng thì tính sao chứ?