Đúng lúc này, Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh ở bên ngoài hành cung, nghe thấy động tĩnh phía ngoài, cũng đi ra.
- Đường chủ, cứu mạng, Xà Vương tạo phản rồi!
Vương Khả liều mạng chạy tới.
Trọc chân khí của Vương Khả sắp đến điểm giới hạn, một khi trở thành màu đen, sẽ bốc cháy phi thăng, làm sao lúc này Vương Khả nguyện ý đi đánh nhau được chứ?
Chờ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm tự động hộ chủ, ngộ nhỡ, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm phán định, công kích của Xà Vương không nguy hiểm đến tính mạng, không có hộ chủ thì làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn tu vi đề cao, sau đó bốc cháy phi thăng sao?
Cái Đại Nhật Bất Diệt Thần Công lừa người này!
Vương Khả ôm công chúa U Nguyệt liều mạng chạy trước, sau lưng Xà Vương đã đến gần.
- Bành!
Một quả cầu chân khí màu xám bắn về phía Xà Vương, Xà Vương trừng mắt, nhanh chóng tránh đi, chỉ có một tia mùi vị còn sót lại cũng bị Xà Vương ngửi được.
Chỉ một chút mùi vị còn sót lại này cũng đủ rồi, cả đời Xà Vương đều quên không được, mùi hôi thối say lòng người kia.
Ban đầu Xà Vương chỉ tức giận, bỗng nhiên biến thành thù hận ngập trời.
- Ranh con, là ngươi, hoá ra mọi thứ đều do ngươi? Khốn kiếp, khốn kiếp, rống!
Xà Vương nóng nảy, rống to một tiếng.
- Hỏng bét, đạn xoắn ốc cũng không được, nó còn có thể trốn?
Sắc mặt Vương Khả bực bội.
Thời khắc Xà Vương sắp cắn được Vương Khả.
- Thanh nhi, nàng đang trọng thương, đừng động, để ta tới!
Chu Hồng Y kêu to một tiếng.
- Oanh!
Trong nháy mắt một sợi xiềng xích phóng tới Xà Vương. Đánh cho Xà Vương bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hồng Y.
- Xà Vương, nơi này là Thần Long đảo, không phải nơi ngươi càn rỡ!
Chu Hồng Y giẫm lên một cây xiềng xích bay lên trời, lạnh lùng quát.
Nếu như là trước đó, Xà Vương còn có chút kiêng kị Chu Hồng Y, nhưng sau khi xác định Vương Khả chính là kẻ đầu sỏ hại nội đan của mình, làm gì còn nguyện ý dừng lại.
- Ta muốn giết hắn, đừng ai nghĩ cản được ta, rống!
Xà Vương rít lên một tiếng.
Xà Vương gào thét xong, bắn khí độc ra bốn phía, lao thẳng tới.
Chu Hồng Y biến sắc, vung tay lên, bốn phía giống như bắn ra mười sợi xích, bay thẳng đến chỗ Xà Vương.
- Ầm ầm!
Đột nhiên bốn phía bên ngoài hành cung Chu Hồng Y nổi lên bụi mù, đại chiến nổ vang.
- Hồng Y, lúc trước ngươi bị ta đâm trúng nguyên anh, còn có thương tích trong người? Cẩn thận!
Nhiếp Thanh Thanh lo lắng nói.
Nhiếp Thanh Thanh chịu đựng thương thế, nắm lấy trường kiếm, trong nháy mắt xông vào bên trong bụi mù.
- Ầm ầm!
Mặc dù nội đan Xà Vương hỏng, nhưng cũng không có bị thương gì, còn Nhiếp Thanh Thanh và Chu Hồng Y lại là bệnh nặng mới khỏi, trận chiến này là lực lượng ngang nhau.
- Đại vương!
Nhóm xà tướng ở đằng sau theo tới, nhao nhao phóng vào bên trong bụi mù, cùng Xà Vương đối kháng hai tên Nguyên Anh cảnh trọng thương.
- Nhìn cái gì vậy, tới hỗ trợ đi!
Vương Khả nhìn về phía đệ tử Ma Giáo ở bốn phía quát lên.
Nhưng, chúng đệ tử Ma Giáo nhìn nội bộ hỗn loạn, rất nhiều người đều chần chờ không dám lên phía trước, chỉ có một chút người tiến vào bên trong trợ giúp Chu Hồng Y.
Vương Khả ôm công chúa U Nguyệt an toàn. Nhưng, không biết kết quả đại chiến trước mắt sẽ như thế nào.
- Vương Khả, sao ngươi lại ra nông nỗi này? Không phải ngươi đi lấy Thần Long Lệnh sao? Tại sao kéo Xà Vương tới đây?
Thánh Tử nghiêng đầu qua hiếu kỳ, nói.
- Thần Long Lệnh đã rơi vào tay ta, con Xà Vương này thua không nổi, mẹ nó, không biết xấu hổ, còn đuổi tới!
Vương Khả tức giận nói.
- Cái gì? Rơi vào tay ngươi?
Thánh Tử kinh ngạc nói.
- Vào tay, sao vậy?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Vương Khả, ngươi cũng thật là lợi hại!
Thánh Tử sợ hãi than nói.
- Đó là đương nhiên!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Người trong ngực ngươi là... ?
Thánh Tử hiếu kỳ nói.
Công chúa U Nguyệt bị thương nằm trong ngực, sắc mặt trắng bệch, nhưng Thánh Tử hỏi thăm, vẫn khiến công chúa U Nguyệt hơi đỏ mặt, dù sao dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, một mực bị ôm như vậy, vẫn rất ngượng ngùng.
- Cái này? Đây là bạn gái của ta!
Vương Khả nói rất tự nhiên.
- Bạn gái?
Thánh Tử tỏ vẻ không hiểu.
- Chính là đạo lữ đó! Ngươi là trẻ con, biết cái gì!
Vương Khả lập tức trợn mắt.
- À à, hình như bạn gái của ngươi bị thương rất nặng thì phải? Cần đan dược chữa thương hay không? Ta có này!
Thánh Tử nói.
- Ta, khụ khụ khụ, ta không sao!
Công chúa U Nguyệt ho khan hai tiếng, yếu ớt nói.
- Cậy mạnh cái gì? Thánh Tử không phải người ngoài! Nào, uống thuốc!
Vương Khả lập tức móc ra một chút đan dược chữa thương từ trong ngực.
Thánh Tử nghe Vương Khả nói mình không phải người ngoài, trong lòng càng thoải mái, cũng lấy ra một chút đan dược cho công chúa U Nguyệt ăn, trong lúc ba người nói chuyện.
Đột nhiên có tám bóng đen bay thẳng đến, môi người một chuôi trường đao chém về phía ba người Vương Khả.
- Cái gì?
- Không tốt, có người muốn thừa cơ ám sát Thánh Tử!
- Cẩn thận!
Nơi xa lập tức truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, tay áo Vương Khả lập tức bắn ra tám thanh phi kiếm.
- Oanh!
Tám thanh phi kiếm đụng vào trường đao, khiến tám chuôi trường đao dừng lại.
Đây là động tác bản năng của Vương Khả, giờ khắc này, Vương Khả đã không lo được ẩn giấu nữa, tám thanh phi kiếm nghênh đón. Đáng tiếc, đối phương đều là Kim Đan cảnh, đều quá mạnh, tám thanh phi kiếm ở trong tay Vương Khả không có uy lực quá lớn.
Trong lúc vội vã, Vương Khả chỉ có thể nhìn thấy tám người áo đen bịt mặt ra tay, ánh mắt hung lệ kia, giống như muốn một lần bắt được ba người mình vậy.
- Cmn, ta vừa trở về, các ngươi từ chỗ nào chui ra vậy, nổ!
Vương Khả buồn bực hét to một tiếng.
Tám thanh phi kiếm không ngăn cản nổi? Ta không muốn! Nổ!
Oanh!
Trong nháy mắt tám thanh phi kiếm nổ tung lên, nổ cho trường đao của tám người bịt mặt vỡ nát ra.
Đệ tử Ma Giáo ở bốn phía nhanh chóng lao tới nghĩ cách cứu viện, tám người bịt mặt này cũng là người độc ác, trường đao vừa vỡ nát, nhân dịp nổ tung, né tránh mảnh đao kiếm, tự mình đánh ra một quyền.
- Oanh!
Vương Khả ở phía trước nhất, đứng mũi chịu sào.
Quyền của tám tên Kim Đan cảnh đánh lên người Vương Khả.