- Như Ý Tam Bảo mai phục cẩn thận từ lâu rồi, Tây Môn Tĩnh, chuẩn bị động thủ!
Sắc Dục Thiên kêu lên.
- Được!
Tây Môn Tĩnh đáp lại một tiếng.
Đúng vào lúc hai người chuẩn bị động thủ, đột nhiên một tia sáng ở phía xa xa chợt loé lên.
- Chờ một chút!
Vương Khả lập tức xuất hiện.
- Vương Khả? Sao ngươi lại tới đây? A, Thiện Hoàng?
Sắc Dục Thiên cả kinh kêu lên.
- Người ở đâu rồi?
Thiện Hoàng trầm giọng hỏi.
- Trong phòng làm việc của ta!
Vương Khả chỉ về phía phòng làm việc cách đó không xa.
- Hừ, ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là kẻ nào lại dám tung tin..., à không, bịa đặt tin tức ta bị Thi Đế hành hung, Vương Khả, nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!
Thiện Hoàng găn giọng nói.
Sau khi dọa dẫm xong, Thiện Hoàng sải bước, trong nháy mắt bay tới cửa sổ phòng làm việc của Vương Khả, lập tức xông vào văn phòng.
Bùm!
Thiện Hoàng đáp xuống văn phòng Vương Khả, ngay lập tức nhìn thấy hai người áo đen được sương mù bao phủ đang ngồi trên ghế sa lon.
- HừI Thiện Hoàng hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái.
Âm!
Trong chớp mắt, sương mù tản đi, mũ của hai người áo đen cũng bị rơi xuống, lộ ra hai người áo đen đeo khăn trùm đầu bằng da.
Nhìn thấy dung mạo trên khăn trùm đầu bằng da, thế mà lại là dáng vẻ của mình và Thi Đế, trong nháy mắt Thiện Hoàng tức giận đến mức máu dồn lên não, Vương Khả không hề gạt ta? Hai người này thật sự đang miêu tả lại câu chuyện ta bị Thi Đế đánh, vì muốn hình tượng rõ ràng lại còn đeo khăn trùm đầu bằng da có khuôn mặt của ta và Thi Đế? Khốn kiếp, cái này là vũ nhục một cách hoàn toàn mà!
- Ác tặc, hãy nhận lấy cái chết đi!
Thiện Hoàng gầm lên đây tức giận lập tức đánh tới.
Hai Thiên Ma cũng mờ mịt, không phải nói là Vương Khả sắp tới sao? Sao lại là Thiện Hoàng? Không phải hắn đang ở Nam Thần Châu ư? Tại sao lại ở đây?
- Không ổn, trúng kế rồi!
- Không hay rồi, chúng ta bị lừa rồi!
Hai người gần như đồng thời thẹn quá hoá giận. Nhưng, Thiện Hoàng đã động thủ. Hiện tại chỉ có thể nghênh đón!
Khuôn viên sản nghiệp Thần Vương số một!
Bên trong khách sạn Ôn Tuyền.
Sau khi tiễn Ma Nhị và Ma Tam rời đi, Hổ Hoàng cùng Hoàng Giác ngồi chờ trong phòng của khách sạn.
- Hổ Hoàng, ngươi bên này sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Hoàng Giác trầm giọng hỏi.
- Yên tâm đi, Liên Minh chống lại Vương Khả sẽ không đánh những trận không nắm chắc, lần này, đảm bảo sẽ khiến cho Vương Khả thua một vố lớn! Chúng ta cứ kiên nhẫn ở đây chờ xem kịch vui là được rồi!
Hổ Hoàng lập tức vỗ ngực cười nói.
Hoàng Giác khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu. Dù sao, người của Liên Minh chống lại Vương Khả đều là kẻ thù của Vương Khả, sẽ không có vấn đề gì cả.
Cứ như vậy, hai người đợi một hồi.
Hoàng Giác đợi tới mức có chút mất kiên nhẫn.
- Không được, ta phải ra ngoài xem thử, ta giả làm khách hàng bình thường đi ra xem một chút!
- Ngươi đừng gây thêm chuyện vào lúc này nữa, cứ bình tĩnh chờ đợi đi!
Hổ Hoàng cau mày nói.
- Sao lại gây thêm phiền phức chứ? Ta mặc đồ đen thì còn ai nhận ra ta được nữa, ta phải đi xem thử! Hoàng Giác đội mũ lên, đang chuẩn bị đi ra.
Cũng đúng lúc này, Hoàng Giác đột nhiên biến sắc, một cỗ nguy hiểm khổng lồ đang bao phủ toàn thân, hắn trở tay theo bản năng đánh ra một chưởng.
Bùm!
Thế mà lại là Hổ Hoàng đánh lén từ phía sau lưng, Hoàng Giác đánh một chưởng tới, bị Hổ Hoàng cứng rắn đè lại.
- Hổ Hoàng, ngươi làm gì vậy?
Hoàng Giác cả kinh kêu lên.
Hoàng Giác vừa nói dứt lời, tiếng của Hoàng Nguyệt Nga từ bên ngoài lập tức truyền vào.
- Hổ Hoàng, động tĩnh nhỏ lại một chút, vừa rồi đột nhiên nổ mạnh như vậy, nếu không phải có ta đè xuống giúp thì đã bị truyền ra ngoài rồi!
- Được rồi, Hoàng Chiến Thần, ta sẽ cẩn thận, ta sẽ cẩn thận!
Hổ Hoàng lập tức cười làm lành nhìn về phía bức tường kia.
Lúc này, làm sao Hoàng Giác có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra được chứ? Tên Hổ Hoàng này làm phản rồi hả?
- Không thể nào, Hổ Hoàng, không phải ngươi là người lập ra Liên Minh chống lại Vương Khả sao? Sao ngươi, ngươi lại đứng chung một thuyền với Vương Khả rồi hả? chuyện này thật sự không có khả năng, không thể nào như thế được!
Hoàng Giác cả kinh kêu lên.
- Có gì mà không thể chứ, không phải ngươi đã nhìn thấy rồi sao?
Hoàng Giác, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi, đố cho lát nữa ta phải tiễn ngươi lên đường!
Hổ Hoàng trợn mắt nói.
- Đây là một cái bẫy sao? Đây là một cái bẫy nhằm lừa gạt bọn ta hả? Tại sao chứ? Tại sao chứ? Tại sao ngươi lại nghe lời Vương Khả hả? không phải ngươi và Vương Khả có thù oán không đội trời chung ư? Vì sao vậy chứ?
Hoàng Giác gào lên với vẻ kinh ngạc.