- Cái gì mà thù không đội trời chung chứ, đều là trẻ tuổi không hiểu chuyện, bây giờ tất cả mọi người đều đã là người lớn rồi, hẳn là đã trưởng thành hơn, ta và Vương Khả có thù oán sâu như thế nào chứ? Hắn vừa không giết thân nhân của ta, ta lại không giết thân nhân của hắn, thì coi là có thù oán gì đâu? Cũng chỉ có một chút hiểu lầm mà thôi, sau khi hóa giải hiểu lầm, mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp rồi!
Hổ Hoàng giương mắt lên nói.
- Không đúng, không đúng, không thể nào, nỗi oán hận của ngươi khi đó, ta là người rõ ràng nhất, bằng không, ngươi cũng sẽ không lập nên Liên Minh chống lại Vương Khả này, ngươi hận hắn tận xương tận tủy, chắc chắn là Vương Khả đã uy hiếp ngươi, hắn đã dùng cách gì để uy hiếp ngươi vậy? Thật là vô lý, ngươi nói cho ta biết, hắn đã uy hiếp ngươi như thế nào?
Hoàng Giác sợ hãi thét lên.
- Hắn không uy hiếp!
Hổ Hoàng lắc đầu.
- Có cái rắm, ta không tin, ngươi hận Vương Khả như vậy, ngươi hận Vương Khả như vậy cơ mà, nhất định là Vương Khả đã làm chuyện gì đó vô lương tâm với ngươi, có đúng hay không, ta không tin ngươi cứ bỏ qua như vậy được, lại còn giúp đỡ Vương Khả, rốt cuộc hắn đã làm cái gì với ngươi?
Hoàng Giác quát.
Sắc mặt của Hổ Hoàng trở nên khó coi.
- Ngươi có biết, một khi kế hoạch hôm nay của chúng ta thành công, sẽ có thể giết được Vương Khả không hả, rốt cuộc Vương Khả đã làm gì mà có thể khiến ngươi từ bỏ việc giết hắn, còn làm tay sai cho hắn như thế? Tại sao vậy chứ?
Hoàng Giác rống lên.
Vẻ mặt của Hổ Hoàng vô cùng khó coi.
- Hắn..., hắn dùng pháp bảo để ghi lại rất nhiều hình ảnh và tranh vẽ riêng tư của ta!
- Cái gì cơ? Hổ Hoàng, ngươi bị điên hả, Hổ tộc các ngươi vốn dĩ không mặc quần áo mà, hắn thu lại một chút hình ảnh trần truồng của ngươi mà đã có thể uy hiếp được ngươi rồi sao?
Ngươi từng mặc y phục từ bao giờ chứ? Hơn nữa, ngươi còn sợ cái này ư2 Hoàng Giác nói với vẻ không tin.
- Ngươi không hiểu, những bức hình kia của hắn..., không nói tới chuyện bức hình nữa, ngươi có biết hắn để những bức hình của ta ở chỗ nào không? Hắn nói, nếu ta không nghe lời, hắn sẽ gửi cho tất cả các Đại Yêu vương trong Yêu tộc xem!
Vẻ mặt của Hổ Hoàng đầy bi phẫn.
- Chuyện này thì có là gì đâu?
Hoàng Giác trố mắt nói một cách không thể tin nổi.
- Ngươi thì hiểu cái rắm gì, nếu những bức hình này bị lộ ra, về sau làm sao ta còn có chỗ đặt chân trong Yêu tộc nữa chứ?
Những con hổ cái chung sống với ta lúc trước sẽ nhìn ta như thế nào đây? Ta cũng cần mặt mũi chứ, tên Vương Khả này quả là giết người không thấy máu mà, lúc hắn ghi lại hình ảnh, còn bắt ta bày ra đủ loại tư thế rất xấu hổ nhục nhã, kẻ sĩ có thể chịu chết chứ không chịu nhục. Ta cũng suy nghĩ thông suốt rồi, ta và Vương Khả cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, thôi bỏ đi, oan gia nên giải không nên kết! Chuyện này đến đây coi như là kết thúc đi!
Hổ Hoàng nói.
Hoàng Giác trừng mắt.
- Không phải từ trước tới nay Yêu tộc các ngươi đều không mặc quần áo sao? Các ngươi sợ cái cọng lông à? Ngươi sợ cái rắm đấy!
Ngươi phơi mông mỗi ngày trên đường phố cũng không thấy xấu hổ gì cả, bây giờ ngươi lại nói với ta, ngươi không chịu nổi chỉ vì một bức ảnh ư?
- Là Trương Chính Đạo thu hình đấy, hắn còn biến thành một con hổ cái vô cùng xấu xí rồi ôm ta để chụp, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, sau này ta làm sao có thể lăn lộn trong Yêu tộc được chứ? Bọn hắn còn tưởng rằng khẩu vị của ta biến thành thê thảm vô nhân đạo như thế luôn đấy chứ, ngươi không hiểu, kỹ thuật ghi hình của Trương Chính Đạo, ngươi không hiểu được đâu!
Hổ Hoàng càu nhàu.
- Ngươi cởi truồng hành tấu thiên hạ mỗi ngày còn không sợ, thì tại sao ngươi lại sợ cái này chứ, ngươi không nên!
Hoàng Giác kêu lên.
- Ngươi không hiểu được đâu, ngươi không hiểu được đâu!
Hổ Hoàng lắc đầu.
- Không, ngươi chính là tên thần kinh, mau thả ta ra, thả ta ra!
Hoàng Giác gào thét lên.
- Ngươi đừng hòng!
Hổ Hoàng áp chế Hoàng Giác gắt gao.
Bên ngoài phòng làm việc của Vương Khả.
Đám người Sắc Dục Thiên, Tây Môn Tĩnh đang thúc giục Như Ý Tam Bảo, lại bị Vương Khả cản lại.
Sau đó, lại nhìn thấy Thiện Hoàng sải bước nhảy vào văn phòng của Vương Khả.
- Vương Khả, các ngươi đang làm cái gì vậy? Tại sao lại không động thủ thế? Chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy!
Sắc Dục Thiên gắt gỏng.
- Ta biết, nhưng mà hết cách rồi, Thiện Hoàng hắn muốn đánh nhau, vì vậy chỉ có thể giao hai tên biến thái tiểu lâu la chết tiệt này cho Thiện Hoàng phát tiết lửa giận trong lòng một chút thôi!
Vương Khả khoát tay.
Ngươi cho rằng ta muốn để cho Thiện Hoàng đến lắm à, nếu ta không để cho Thiện Hoàng đến thì ta sẽ phải ăn mắng, còn có thể làm thế nào được nữa?