Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340: Đạo Mạch Tổ Huyết

Chương 340: Đạo mạch tổ huyết

Tử Bất Phàm thần sắc kỳ quái nói.

- Không phải thù hận không nhỏ, chỉ là, ta không vừa mắt khi thấy Vương Khả lừa dối ngài, hắn chính là tên lừa đảo!

Chu Yếm buồn bực nói.

- Được rồi, chuyện sau này, đợi sau này hẵng nói, giờ ta còn phải bày trận, đừng tới quấy rầy, lát nữa còn có một đống việc phải làm!

Tử Bất Phàm lắc đầu nói.

Chu Yếm:

-... !

Vì sao, vì sao Vương Khả lại không hề hấn gì? Mẹ nó!

Trong phiền muộn, Chu Yếm quét mắt nhìn vương cung to lớn trước mắt, vốn đây đều là của mình, sao giờ lại thành của Vương Khả! Thậm chí thúc tổ còn quay sang giúp Vương Khả ổn định cục diện? Vì sao lại thế? Tức chết đi được!

Trong phẫn nộ, Chu Yếm nhìn thấy một tên thuộc hạ của Tử Bất Phàm chính đang lén lút đi ra vương cung.

- Hả? Người kia định lén lút đi đâu? Chẳng lẽ là gian tế? Nếu ta giúp Tử Bất Phàm bắt được gian tế, nàng liệu có sẽ nghe lời ta?

Chu Yếm tò mò đi theo.

Chu Yếm lặng lẽ bám theo, rất nhanh liền thấy người kia đi ra vương cung, tiến vào một tiểu viện ở trong thành.

Chu Yếm nín thở leo tường lẻn vào, trốn ở trong bụi cỏ, lập tức thấy được rõ ràng hình ảnh bên trong.

- Đồng An An?

Chu Yếm kinh ngạc lẩm nhẩm.

Thì ra người kia không phải gian tế, mà là vừa rồi lúc bày trận bị một hòn đá nhỏ nện đập đầu, đang định nổi giận, lại phát hiện có người gọi mình, chính là Đồng An An, thế là bèn lặng lẽ đi ra gặp mặt.

Đồng An An hỏi dò người kia một phen, sau đó nét mặt cứng lại nói:

- Ngươi, ngươi nói cái gì? Tử đường chủ tha cho Vương Khả?

- Đúng vậy, Tử đường chủ không truy cứu Vương Khả nữa! Hiện tại bọn họ đã giảng hòa!

Người kia gật đầu xác nhận.

- Vì sao? Vì sao? Vì sao lại giảng hòa?

Đồng An An cả kinh kêu nói.

- Trước đó chẳng phải đã phái ta đi giết Vương Khả ư? Mẹ nó, ta mấy lần ngã nhào trong tay Vương Khả, giờ các ngươi lại quay sang giảng hòa?

- Được rồi, còn có chuyện gì nữa không? Không có thì ta về đây, bằng không để đường chủ biết được ta rời bỏ cương vị thì phiền phức to!

Người kia hối thúc nói.

- Không phải, sao lại thế được? Sao đường chủ lại không giết Vương Khả!

Đồng An An thảng thốt kêu nói.

- Ta làm sao biết!

Người kia nói thẳng.

- Không phải ngươi vừa từ trong đó đi ra?

Đồng An An sốt sắng hỏi.

- Thì vừa nãy ta đã nói với ngươi rồi đấy thôi! Không còn việc gì thì ta đi đây, ngươi cũng sớm quay về bái kiến đường chủ đi!

Người kia nói.

Nói xong, lập tức quay đầu leo tường rời đi.

Để Đồng An An một mình đứng đó, không ngừng vò đầu bứt tóc.

- Vì sao? Vì sao?

- Đàn chủ, ngươi sao thế? Đường chủ không tìm Vương Khả gây chuyện, thế chẳng phải càng tốt? Chúng ta cũng không cần trốn chui trốn nhủi ở đây làm gì nữa!

Một tên đầu hói khuyên nhủ nói.

- Đánh rắm!

Đồng An An trừng mắt quát.

- A?

- Thiểm Điện thần tiên mất rồi! Giờ chính đang ở trong tay Vương Khả! Nếu Tử đường chủ giết Vương Khả, nàng liền có thể thuận tay đoạt lấy pháp bảo! Nhưng giờ, Tử đường chủ không giết Vương Khả! Chuyện Thiểm Điện thần tiên kia nên tính thế nào?

Đồng An An đắng chát nói.

- Thiểm Điện thần tiên đang ở chỗ Vương Khả! Chúng ta có thể bẩm báo chuyện này với đường chủ được mà!

Tên đầu trọc hiếu kỳ nói.

- Đánh rắm, Vương Khả mà cắn răng không nhận thì làm thế nào?

Đồng An An giận nói.

- Vương Khả cắn răng không nhận?

Nét mặt đám đầu trọc cứng cả lại.

- Thiểm Điện thần tiên là do chúng ta đánh mất. Không cầm về được, đường chủ sẽ lột da chúng ta!

Đồng An An lo lắng nói.

- Vậy, vậy làm thế nào?

Đám đầu trọc hốt hoảng nói.

- Nhất định phải lấy về Thiểm Điện thần tiên! Không thể trông cậy vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta. Chúng ta diệt đi Vương Khả, lấy về Thiểm Điện thần tiên, như thế mới có thể toàn mạng được!

Đồng An An buồn bực nói.

- Nhưng mà, chúng ta lại không thể lộ diện, vạn nhất lộ diện, bị Chu Hồng Y phát hiện, chẳng phải sẽ chết chắc?

Một tên đầu trọc lo lắng nói.

- Đúng vậy, nhưng giờ không lấy, quay đầu Vương Khả chạy mất, muốn lấy lại càng khó!

Đồng An An buồn bực nói.

- Nếu có người dẫn đường giúp chúng ta tìm tới Vương Khả thì tốt biết mấy!

Một tên đầu trọc cảm thán nói.

- Đến cái lúc này rồi, Tử đường chủ đều không truy cứu Vương Khả nữa, đám thủ hạ của Tử đường chủ làm sao sẽ giúp chúng ta đi giết Vương Khả? Không có người làm nội ứng, muốn làm gì cũng khó!

Đồng An An ôm đầu rầu rĩ nói.

- Ta, ta giúp các ngươi, ta giúp các ngươi dẫn đường!

Bên trong bụi cỏ bỗng nhiên nhảy ra một người.

Người đột nhiên nhảy đi ra khiến bọn Đồng An An không khỏi cả kinh.

- Chu Yếm?

Đồng An An thốt lên kinh ngạc.

- Các ngươi theo ta, chúng ta cùng đi tiêu diệt Vương Khả! Ta rất quen thuộc đường lối trong vương cung, ta giúp các ngươi đánh yểm trợ, để Vương Khả chết không có chỗ chôn!

Chu Yếm kích động nói.

Bọn Đồng An An ngơ ngác nhìn nhau. May mắn đến bất ngờ? Mới vừa buồn ngủ đã có người tới đưa gối đầu?

Vương cung, trong một gian đại điện!

Trương Ly Nhi từ từ tỉnh lại! Mặc dù lúc trước bị Tử Bất Phàm đánh trọng thương ngất đi, song Trương Ly Nhi có được năng lực khôi phục cực mạnh, dù bị rút ra không ít huyết dịch, song ảnh hưởng cũng không lớn. Rốt cuộc, Trương Thần Hư bị rút quá nhiều, bản thân Trương Ly Nhi lại không bị rút bao nhiêu.

- Ta, ta … đã chết rồi ư?

Đầu Trương Ly Nhi đau như búa bổ, mở mắt mờ mịt nói.

- Đại sư tỷ, ngươi đã tỉnh? Quá tốt rồi!

- Đại sư tỷ, không uổng một phen khổ tâm Vương Khả dành cho ngươi!

Tiếng xì xào của đám sư đệ sư muội khiến Trương Ly Nhi dần dần thanh tỉnh.

Đợi thấy rõ hết thảy bốn phía, Trương Ly Nhi mới biến sắc.

Không chết? Ta còn chưa chết? Nhưng sao lại, sao lại bị hạ cấm chế, cả người cũng bị trói lại, căn bản không thể động đậy.

- Ta đang bị nhốt... ?

Vẻ mặt Trương Ly Nhi rất là khó coi.

- Trương Thần Hư đâu?

Trương Ly Nhi quay đầu nhìn thấy đệ đệ Trương Thần Hư bị trói ở một bên, lập tức biến sắc.

So với Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư thảm hơn nhiều, lúc này chẳng những hôn mê, sắc mặt còn tái mét, nhìn rất đáng sợ, tựa hồ chỉ còn thoi thóp một hơi.

Bình Luận (0)
Comment