Người đâu, các ngươi đội nón lên sửa lại nóc miếu đi!
Vương Khả chỉ huy đám thuộc hạ của hắn.
- Vâng!
Một đám thuộc hạ vâng dạ, lập tức đi lên.
- Miếu cổ này của ta phải dùng cây lớn trong rừng bên kia mới được!
Hoà thượng Giới Sắc chỉ tay vào rừng cây cách đó không xa.
Vương Khả xem lại, tên hòa thượng Giới Sắc này đúng là không khách khí thật? Nhưng nếu đã đồng ý rồi thì làm thôi, dù sao sửa nóc nhà cũng không mất nhiều thời gian.
- Còn không đi chặt cây!
Vương Khả thúc giục.
Lập tức, đám thuộc hạ của Vương Khả đội nón chạy đi đốn cây.
- Vương Khả thí chủ, ngươi đúng là là quá khách khí!
Hoà thượng Giới Sắc cười nói.
- Đúng rồi!
Vương Khả gật đầu một cái.
Hoà thượng Giới Sắc còn muốn lải nhải về phật pháp với Vương Khả, Vương Khả thấy vậy thì biết ngay không ổn, hoà thượng kia sắp mở chế độ đáng ghét? Hắn lập tức kéo Chu Yểm qua.
- Đại sư, nếu không thì ngươi nói chuyện với Chu Yếm, để cho hắn được tẩy rửa trong phật pháp, cũng xem như là công đức vô lượng! Ta phải đi ra ngoài một chút!
Vương Khả lập tức chạy trối chết.
- Vương Khả, ngươi kéo ta làm gì? Ta không muốn nghe hắn giảng kinh!
Chu Yếm cả kinh kêu lên.
Nhưng Vương Khả đã trốn đi từ lâu.
- A di đà phật, bỏ xuống đồ đao lập địa thành phật! Bể khổ vô biên quay đầu là bờ!
Hòa thượng Giới Sắc cười nhìn về phía Chu Yếm.
Cả người Chu Yếm run lên, mẹ nó, lại nữa, ta không muốn tự sát mà!
Trong lúc hòa thượng Giới Sắc muốn khuyên nhủ, bỗng nhiên khuôn mặt hắn nhíu lại, vươn tay ra.
- Ba!
Hòa thượng Giới Sắc bắt được một cục đá, hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Chu Yếm nhìn thấy hòa thượng Giới Sắc không tìm mình nữa, nhanh chóng trốn qua một bên.
Hòa thượng Giới Sắc nhíu mày, bước chân đi ra khỏi miếu cổ, đi đến sau một cây đại thụ.
Hắn nhìn thấy một người áo đen đang đứng đó, người kia xốc mũ lên, đó chính là Mạc Tam Sơn vừa bị Trương Ly Nhi truy sát.
Mạc Tam Sơn lại vòng trở lại?
- Không phải ngươi là Mạc Tam Sơn rồi? Hành động vừa rồi của ngươi là muốn dẫn ta đến đây? Không phải ngươi bị đệ tử Kim Ô Tông đuổi giết sao?
Hòa thượng Giới Sắc tò mò nói.
- Trương Ly Nhi mới vừa đột phá, tu vi chưa ổn, ta chạy một hồi, cắt đuôi bọn họ, trở về!
Mạc Tam Sơn hít sâu một hơi nói.
- A?
Hòa thượng Giới Sắc sững sờ.
Ngươi cắt đuôi đệ tử Kim Ô Tông rồi chạy về làm gì?
- Ta không ngờ rằng ngươi cũng ở đây! Ta biết Kim Long trong cơ thể Chu Yếm rất quan trọng với kế hoạch ở đại hội Long Môn của các ngươi! Ta không cố ý đến phá hư kế hoạch! Ta cũng chỉ tò mò, nên muốn lén lút nhìn một chút!
Mạc Tam Sơn giải thích.
- Ngươi nói những lời này... ?
Hòa thượng Giới Sắc khó hiểu nói.
- Ta đoán ra rồi, Vương Khả áp giải Chu Yếm đến đại hội Long Môn, các ngươi không thể không giám sát hắn, nên ta không dám ra tay chính diện với Vương Khả! Đồng thời ta cũng đang ôm tâm lý may mắn. Ta quan sát bọn họ cả đường, không hề phát hiện người giám sát, vì vậy, ta mới mạo hiểm muốn nhìn Kim Long một chút. Cho Mộ Dung Lục Quang đi dương đông kích tây, còn ta lén bắt Chu Yếm lại! Ta đảm bảo, mục đích của ta chỉ là nhìn Kim Long một cái rồi trả về! Nhưng ta không ngờ ngươi lại ở ngay bên người Vương Khả! Cho đến khi nãy thấy ngươi, ta mới biết là ta đoán sai, rất xin lỗi! Ta không cố ý phá hư kế hoạch của các ngươi!
Mạc Tam Sơn cười khổ nói.
Hoà thượng Giới Sắc trừng to mắt.
- Cái, cái gì vậy? Ngươi xin lỗi ta làm gì?
- Ách? Bố cục đại hội Long Môn lần này, không phải là ngươi nói với ta sao?
Mạc Tam Sơn khó hiểu nói.
- Ta quen biết ngươi sao?
Giới Sắc nói.
- Ngươi, ngươi không biết ta? Ngươi... ?...., chẳng lẽ ngươi không phải hắn!
Sắc mặt Mạc Tam Sơn trở nên khó coi, nói.
Mẹ nó, ta nhận nhầm người?
- Bần tăng tọa trấn Trấn Ma Tự đã bao nhiêu năm. Từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy ngươi! Nghe Vương Khả gọi ta mới biết ngươi là Mạc Tam Sơn, ngươi ở xa chạy về giải thích cho ta cái gì? Ta đâu có quen biết ngươi?
Giới Sắc cổ quái nói.
Khuôn mặt Mạc Tam Sơn co rúm, nhìn chằm chằm hoà thượng Giới Sắc một lúc lâu.
Mẹ nó, nhận nhầm người? Ta đến xin lỗi ngươi nửa ngày, kết quả ngươi không phải người đó?
- Sao có thể như vậy, ngươi giống hắn như đúc, chẳng lẽ các ngươi là huynh đệ song bào thai sao?
Sắc mặt Mạc Tam Sơn trở nên cổ quái nói.
- A di đà phật, ta không có huynh đệ song bào thai! Bần tăng là Giới Sắc của Độ Huyết Tự! Ngươi nói có người giống hệt ta, là ai vậy?
Hoà thượng Giới Sắc tò mò nói.
Mạc Tam Sơn.
-... !
Mạc Tam Sơn tức giận! Vừa rồi hắn đã bắt được Chu Yếm, vốn dĩ có thể rời đi ngay, nhưng vì nhìn thấy mặt của hoà thượng Giới Sắc, nên mới bỏ qua cơ hội tốt nhất, kết quả, kết quả... !
Không hiểu sao làm cho cả người dính bùn? Ta trêu chọc ai chứ?
- Ngươi còn chưa nói rõ, người nào lớn lên giống ta vậy?
Hoà thượng Giới Sắc hỏi lần thứ hai.
Mạc Tam Sơn nhìn chằm chằm hoà thượng Giới Sắc một lúc, hắn rất muốn tiêu diệt tên Giới Sắc này, nhưng lúc nhìn khuôn mặt người kia, Mạc Tam Sơn lại nhịn xuống, sau đó hắn quay đầu xông vào rừng cây bên cạnh.
- A di đà phật, vì sao người Thiên Lang Tông đều kỳ quái như vậy?
Vẻ mặt hoà thượng Giới Sắc trở nên kỳ lạ.
Hoà thượng Giới Sắc quay đầu, về lại trong cổ miếu.
Sau khi Mạc Tam Sơn và hoà thượng Giới Sắc rời đi không lâu, trong một nhà xí bên cạnh cái cây, Vương Khả đi ra.
Thật ra vừa rồi Vương Khả đi vệ sinh, kết quả nghe được cuộc nói chuyện giữa Mạc Tam Sơn và hoà thượng Giới Sắc. Có lẽ vì đây là nhà xí, nên Mạc Tam Sơn không dùng thần thức điều tra, dù sao, những thứ trong nhà xí mà nhìn sẽ cay con mắt.
- Lão già Mạc Tam Sơn này đúng là có liên quan đến Ma Giáo? Nhưng ngươi đường đường là nhân viên tình báo, vậy mà mắt bị mù sao? Nhìn người cũng có thể nhìn nhầm được? Thấy hoà thượng kia cũng xin lỗi lung tung? Sao ngươi ngồi lên được vị trí đặc vụ Thiên Lang Tông vậy?
Vẻ mặt Vương Khả trở nên cổ quái.
Nhấc quần lên một cái, Vương Khả nghi ngờ đi về trong miếu Trấn Ma Tự.