Trong Trấn Ma Tự!
Vương Khả, Chu Yếm và một đám đệ tử Thiên Lang Tông trừng to mắt nhìn về phía hòa thượng Giới Sắc.
- Ai, chờ một chút, khúc gỗ này ngươi gọt quá dày, không giống của ta lúc trước! Đúng, đúng, lại gọt mỏng một chút! Còn có ngươi, cái này không thể đẽo như vậy, nếu ngươi lắp như vậy thì Trấn Ma Tự sẽ không giống trước, tàn phật kia chỉ còn một nửa, không phải do sét đánh, các ngươi không cần sửa! Cứ như vậy đi.
Hòa thượng Giới Sắc chỉ đạo đám thuộc hạ của Vương Khả.
- Vương Khả, tên hòa thượng Giới Sắc có vấn đề đúng không?
Chu Yếm chỉ vào đầu.
- Có thể là chứng ép buộc, hắn muốn sửa Trấn Ma Tự giống như đúc với trước kia!
Vương Khả cổ quái nói.
- Đó là chứng ép buộc nặng rồi, ngay cả độ dày của ván gỗ cũng phải giống nhau, bọn họ đang làm nóc nhà thôi! Có cần phải cắt bằng nhau như gạch ngói vậy không?
Chu Yếm nói.
- Bên đó không cần sửa, trước đây có lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã chuẩn bị một ít gạch ngói từ trước.
Hòa thượng Giới Sắc nói.
- A? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Vương Khả tò mò nói.
- Đúng vậy, hơn một năm trước! Cũng không biết tên bệnh thần kinh này đánh nổ Trấn Ma Tự của ta, nên ta phải sửa lại từng cái một, ngay cả tàn phật cũng đánh nát, trong cái Trấn Ma Tự này, ngay cả chuột cũng phải chảy nước mắt đi ra! Phương trượng đã dặn dò ta ở đây trông coi Huyết Ma, nhưng lần đó làm Quyển Mộc Ngư của ta suýt chạy trốn!
Hòa thượng Giới Sắc tức giận nói.
Sau khi nói, hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Vương Khả sững sờ, hóa ra tên bệnh tâm thần xây Trấn Ma Tự lại giống hệt trước là hòa thượng Giới Sắc ngươi sao? Khó trách lúc ngươi cho thuộc hạ ta xây lại cũng yêu cầu xây giống hệt trước.
- Vương Khả, ta nhớ lúc trước ngươi nói, Trấn Ma Tự bị phá hủy rồi, chẳng lẽ... !
Chu Yếm tò mò nói.
- Vương Khả, là ngươi phá hủy Trấn Ma Tự của ta?
Hòa thượng Giới Sắc biến sắc.
Tìm ra tên đầu sỏ rồi sao?
- Không phải, không phải, sao lại là ta được chứ? Ta rảnh quá, chạy đến phá hủy trấn ma tự của ngươi sao?
Vương Khả nhanh chóng thề thốt phủ nhận.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, bên ngoài miếu vang lên một tiếng hét.
- Vương Khả, ngươi có tâm thật, ha ha ha, ngươi đánh nát cái miếu hoang này rồi còn sửa lại giống như đúc, ha ha ha!
Tiếng cười to vang lên từ ngoài miếu.
Vương Khả.
- …!
- Vương Khả, là ngươi đánh nát thật sao?
Hòa thượng Giới Sắc trừng mắt phẫn nộ nói.
- Ai? Ai đang vu oan cho ta!
Vương Khả kinh sợ bước ra ngoài miếu hoang.
Hòa thượng Giới Sắc, Chu Yếm cũng nhanh chóng đi ra.
Bọn họ nhìn thấy Nhiếp Thiên Bá cầm một cây dù, vênh váo hống hách kêu lên.
- Nhiếp Thiên Bá?
Vương Khả sững sờ.
- Ha ha ha, Vương Khả, không ngờ là ta đúng không?
Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nói.
- Chuyện này là sao? Chuyến đi này của ta rất bí mật mà? Ai cũng cải trang giấu diếm, sao các ngươi lại tìm ra được?
Vương Khả buồn bực nói.
- Vương Khả, ngươi nói nhảm cái gì vậy? Có phải năm ngoái ngươi đánh nát miếu hoang của ta không? Có phải không?
Hòa thượng Giới Sắc tức giận nói.
- A? Hòa thượng này ở đâu ra vậy? Chu Yếm, có chuyện gì thế?
Nhiếp Thiên Bá kinh ngạc nói.
- Đi mau, đi mau!
Chu Yếm liên tục nháy mắt với Nhiếp Thiên Bá.
Mẹ nó, trong miếu có một đám đệ tử Thiên Lang Tông nữa, hơn nữa hòa thượng Giới Sắc rất thích độ hóa tà ma, ngươi không chạy nhanh lên?
- Ha ha, Chu Yếm, ngươi đừng sợ, ta sẽ dùng biện pháp của ngươi quay về, cả dọc đường ta đã đi theo kí hiệu ngươi để lại, lần này, ta muốn báo thù!
Nhiếp Thiên Bá căm hận nói.
- Chu Yếm, lần thứ tư rồi, lần thứ tư muốn xử lý ngươi! Ngươi còn muốn gây thêm bao nhiêu tai họa nữa? Còn vẽ kí hiệu trên đường đi?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Chu Yếm.
Chu Yếm đen mặt.
- Nhiếp Thiên Bá tìm ngươi trả thù!
- Tìm ta sao?
Vương Khả sững sờ, nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá.
- Nói nhảm, không tìm ngươi thì tìm ai? Vương Khả, hôm nay ngươi chết chắc! Giống như năm ngoái, hừ, năm ngoái ngươi không giết chết được ta, nay về lại chỗ cũ, ta muốn ngươi nếm trải những đau khổ năm ngoái ngươi phải chịu! Nếu không nhờ ma chủng Huyết Ma giúp ta phục sinh, năm ngoái ta đã xong đời.
Nhiếp Thiên Bá căm hận nói.
Vốn dĩ hòa thượng Giới Sắc đang dùng ánh mắt tức giận nhìn Vương Khả, bỗng nhiên hắn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá.
- Yêu nghiệt to gan, hóa ra là ngươi?
Giọng nói của Giới Sắc trở nên lạnh lùng.
- Ách? Tiểu hòa thượng, ta đang nói chuyện với Vương Khả, ngươi chen ngang làm cái gì?
Nhiếp Thiên Bá sửng sốt nhìn về phía hòa thượng Giới Sắc.
- Vị này là hòa thượng Giới Sắc của Độ Huyết Tự, là một đại sư rất tài giỏi, cũng là cường giả chính đạo, ta không phải là đối thủ của hắn.
Chu Yếm cười khổ nói.
Vừa rồi ta ra hiệu cho ngươi đi đi, mắt ngươi bị mù sao? Nhìn cái đầu trọc kia mà còn không hiểu?
- Hòa thượng Giới Sắc? Cường giả chính đạo?
Nhiếp Thiên Bá sầm mặt lại.
- A di đà phật, một năm trước, phía dưới Trấn Ma Tự có một con Huyết Ma thoát khỏi tù ngục, cũng do ta sơ suất, tạo thành tai nạn của Thập Vạn Đại Sơn. Từ đó đến nay ta luôn tự trách, con Huyết Ma quá giảo hoạt, nếu thoát ra thì rất khó tìm lại, không ngờ rằng, thật không ngờ Huyết Ma, ha ha ha, ngươi lại tự mình tìm đến cửa? Đúng là phật tổ phù hộ ta.
Hòa thượng Giới Sắc cười to nói.
Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá cứng đờ. Mẹ nó, tình huống gì đây?
- Vừa rồi ta kêu ngươi đi mau, ngươi không nghe!
Chu Yếm trừng mắt nhìn Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá trầm giọng nói.
- Vậy thì thế nào? Huyết Ma không phải do ta thả ra, tiểu hòa thượng, người đánh nổ Trấn Ma Tự là Vương Khả, ngươi đi mà tìm hắn.
- Không phải ta đã cho người giúp đại sư sửa miếu rồi sao? Hơn nữa, đại sư, chuyện này không thể trách ta được?
Vương Khả nói với Giới Sắc đại sư.
Sắc mặt Giới Sắc trở nên khó coi.
- Ngươi đánh nổ Trấn Ma Tự mà còn lý luận?
- Không phải, lúc chúng ta đến đó thì đây là một cái miếu hoang, không ai biết phía dưới trấn áp một con Huyết Ma! Mà ngươi nữa, ngươi đi ra ngoài thì thôi đi, cũng không lập một tấm bảng, ngươi cũng có trách nhiệm!
Vương Khả lập tức chối.
- Lập bảng gì?