Người trong ma giáo sao? Trước kia chưa ai thấy hết, hơn nữa, nữ nhân xinh đẹp như vậy đáng lẽ phải nổi tiếng mới đúng chứ?
- Lần này Sắc Dục Thiên hợp tác với chính đạo, mưu sát Ma Tôn! Hắn phạm vào tội lớn phản giáo, nếu Ma Tôn còn sống, chắc chắn không tha cho hắn! Nhưng Ma Tôn đã chết! Tính chất của việc này sẽ thay đổi, biến thành sự thanh tẩy nội bộ ma giáo! Sắc Dục Thiên mượn đao giấy người, dùng người chính đạo giết Ma Tôn, tranh đoạt quyền lợi! Nhưng vì hắn là đường chủ, không ai áp chế được hắn, hơn nữa, Ma Tôn biến mất, cũng không ai muốn báo thù cho hắn.
Một đệ tử ma giáo giải thích.
- Ách, Ma Tôn này làm người quá thất bại! Ngay cả người muốn báo thù cho hắn cũng không có.
Vương Khả thở dài nói.
Long Ngọc trừng mắt một cái, đặt tay bên hông Vương Khả, nhéo chặt.
- Ngao, Long Ngọc, ngươi làm gì vậy?
Vương Khả lập tức đau nhức kêu lên.
- Liếc mắt đưa tình, trở về lại đánh sau!
Nhiếp Thanh Thanh ở bên cạnh trừng mắt.
Vương Khả.
-... !
- Sắc Dục Thiên muốn làm giáo chủ Ma Giáo? Hắn còn chưa đủ tư cách a? Ba đường chủ khác sẽ đồng ý sao?
Long Ngọc cau mày nói.
- Sắc Dục Thiên gửi thiệp mời các đường chủ đến họp, muốn đẩy Thánh Tử lên làm giáo chủ mới của ma giáo!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích.
- Thánh tử? Thánh tử không có tu vi, không có cách nào làm đệ tử ma giáo tin phục! Sao trở thành giáo chủ mới được? Chẳng lẽ lại tạo ra một giáo chủ khôi lỗi, sau đó bọn họ cầm quyền! Giúp thiên tử hiệu lệnh chư hầu?
Vương Khả sững sờ.
- Giúp thiên tử hiệu lệnh chư hầu?
Đám đệ tử Ma Giáo sầm mặt lại.
- Ngươi đúng là biết không ít! Nhưng Chu Hồng Y nói, chuyện không hề đơn giản như thế!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích.
- A?
Vương Khả tò mò nói.
- Chu Hồng Y nói, mục đích của Sắc Dục Thiên là muốn đưa một giáo chủ mới lên, sau đó hợp nhất lệnh bài bốn đường chủ, mở Thủy Tinh Long Cung của Ma Tôn!
Nhiếp Thanh Thanh giải thích.
- Có ý gì?
Vương Khả sững sờ.
- Thủy Tinh Long Cung của Ma Tôn, không ai mở ra được! Ngay cả Sắc Dục Thiên cũng không mở ra! Nhưng lúc trước Ma Tôn đề phòng có tình huống đặc biệt, nên tạo ra một cái chìa khóa, chia ra bốn phần, giấu trong lệnh bài của bốn đường chủ, nếu Ma Giáo gặp nguy nan mà Ma Tôn không ở đây, bốn đường chủ có thể nhờ thánh tử mở Thủy Tinh Long Cung Ra, lấy quyền trượng Thái m! Dẹp loạn ngoại địch.
Long Ngọc giải thích.
Vương Khả lập tức phản ứng kịp.
- Ta hiểu rồi, đề cử thánh tử làm giáo chủ là giả! Mục đích của Sắc Dục Thiên là muốn cả bốn đường chủ ủng hộ, mở ra Thủy Tinh Long Cung, chia cắt bảo tàng của Ma Tôn?
- À!
Đám người suy nghĩ, lập tức hiểu được lý do.
Sắc mặt Long Ngọc trở nên âm trầm.
- Tên Sắc Dục Thiên khốn khiếp, mẹ nó, đúng là không phải là người!
Vương Khả lập tức mắng to.
- Ngươi tức giận thay cho Ma Tôn?
Long Ngọc nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả.
- Ta là cảm thấy, hắn thân làm đường chủ không có chút trách nhiệm nào, nếu muốn chia cắt bảo tàng, sao chỉ chia cho bốn đường chủ được? Đệ tử Ma Giáo chúng ta không phải là người sao? Dựa vào đâu không thể tham gia? Được chút linh thạch cũng được!
Long Ngọc.
-... !
- Đúng, đúng vậy, Vương huynh đệ hiểu rõ!
Trong lòng mọi người tràn đầy căm phẫn.
Nhiếp Thanh Thanh dùng vẻ mặt cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi tham tài đến mức nào vậy? Lúc này mà ngươi còn nghĩ đến tiền?
- Ta nhớ được, lúc Chu Hồng Y đi Ma Long Đảo, dẫn theo cả Chu Yếm đi cùng, vì sao Chu Yếm lại quay về?
Nhiếp Thanh Thanh nghi ngờ nhìn về phía Chu Yếm.
- Đúng vậy, sau đại hội Long Môn, Chu Yếm thảm hề hề trốn về, nên Chu đường chủ không vừa mắt, nên dẫn hắn đi học thêm kiến thức, sao hắn lại quay về? Còn bị Đồng An An bắt?
Mọi người nhìn về phía Đồng An An.
Sắc mặt đám người Đồng An An thay đổi. Đây là bí mật, nếu bị mình làm hỏng thì phải làm sao?
- Đồng An An, muốn ta tra tấn phạt để thẩm vấn sao?
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn về phía Đồng An An.
- Là ân oán cá nhân của ta!
Đồng An An lập tức kêu lên.
Bốn người áo đen kia bị thương thấy một mình Đồng An An chống đỡ, bọn họ cúi đầu không nói.
- n oán cá nhân?
Nhiếp Thanh Thanh híp mắt nói.
- Không sai, ta thấy Chu Yếm một mình đi khỏi Ma Long Đảo, ta lập tức nhờ bốn huynh đệ khác đuổi giết hắn, tên hỗn đản này luôn lừa ta! Không chỉ lừa ta một lần, lúc ở Đảo Thần Long đã lừa ta mấy lần, làm hại ta, đường đường là đàn chủ như ta lại bị Ma Tôn truy sát! Sau đó đến Thanh Kinh, hắn còn giả mù sa mưa muốn ta giúp hắn đối phó Vương Khả, kết quả hắn phối hợp với Vương Khả bắt ta! Tên khốn lừa lọc này, ta và hắn có thù không đội trời chung! Ta muốn báo thù, ta muốn báo thù!
Đồng An An quát.
Vừa nói, Đồng An An vừa nghĩ đến quá khứ không chịu nổi kia, hai mắt đỏ ngầu. Mẹ nó, xui xẻo, bản thân là bát diện linh lung Đồng An An, ở Ma Giáo có quan hệ rộng rãi, ai gặp mình cũng phải cho mình chút thể diện! Vậy mà bị Chu Yếm, Vương Khả tính kế cho bốn bề là kẻ địch, phải núp như chuột, quá thảm, càng nghĩ càng đau lòng, Đồng An An lệ rơi đầy mặt.
- Ta không cam tâm, dựa vào cái gì? Tên hỗn đản Chu Yếm ngươi làm gì phải lừa ta? Ta trêu chọc ngươi chỗ nào, ngươi lại cho Vương Khả chờ ở đây? Tên khốn đáng chém ngàn đao! Lại làm ta bị bắt? Ta hận ngươi, hận không thể uống máu, ăn thịt ngươi! Đồng An An ta lăn lộn ở Ma Giáo bao nhiêu năm, lúc nào cũng cẩn thận mới đi được đến hôm nay, lại bị ngươi phá hủy, bị ngươi phá hủy mất!
Đồng An An càng khóc lớn hơn.
Trong chốc lát, đám đệ tử Ma Giáo đều im lặng. Ngay cả Nhiếp Thanh Thanh nghe được tiếng khóc bi thương của Đồng An An cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Chu Yếm. Người này, làm sao khiến người ta chán ghét đến mức đó chứ?
Tất cả mọi người bắt đầu đồng tình Đồng An An.
Chỉ có Vương Khả, bỗng nhiên hắn híp mắt nhìn về phía Đồng An An.
- Nhân tài là đây? Trước kia sao ta không phát hiện ra chứ? Nói có cảm xúc, muốn chảy nước mắt là chảy ngay! Chậc chậc, nhân tài thế này mà không đi làm tiêu thụ thì đáng tiếc thật!