Chỉ có Long Ngọc cảm thấy cổ quái khi nghe được Vương Khả nói thầm.
- Vương Khả, ngươi nói cái gì?
- A, không có gì! Ta chỉ cảm thấy, có nên đánh thức Chu Yếm dậy, hỏi hắn có chuyện gì xảy ra không?
Vương Khả mở miệng nói.
Tất cả mọi người nhìn về phía Vương Khả, Nhiếp Thanh Thanh gật đầu một cái, lấy tay chỉ vào mi tâm Chu Yếm, giống như đang kích thích Chu Yếm thức tỉnh.
Chỉ có Đồng An An biến sắc.
- Vương, Vương Khả, ngươi, ngươi, ngươi thật là ác độc!
Mẹ nó, kỹ xảo của hắn, ngay cả hắn cũng tin, vậy mà bị Vương Khả nhìn thấu?
Chu Yếm tỉnh lại, vừa tỉnh đã thấy mọi người, hắn sửng sốt, sau đó hắn nhìn thấy Nhiếp Thanh Thanh, Chu Yếm mừng như điên.
- Thúc tổ mẫu, nhanh, nhanh đi Ma Long Đảo cứu thúc tổ ta, Sắc Dục Thiên, Tử Bất Phàm, muốn hại thúc tổ!
Chu Yếm lập tức hoảng sợ kêu lên.
- Ngươi nói cái gì?
Nhiếp Thanh Thanh biến sắc.
- Trước khi thúc tổ hôn mê đã đưa ta ra khỏi Ma Long Đảo, để ta quay về cầu cứu. Đám người Đồng An An là do Sắc Dục Thiên phái đi đuổi giết ta! Ta vất vả lắm mới trốn về đến đây!
Chu Yếm hoảng sợ kêu.
- Ách?
Nhiếp Thanh Thanh dùng ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn về phía Đồng An An.
Năm người Đồng An An tuyệt vọng. Xong đời, không giấu được nữa!
Trên Chướng Hải, có mấy chiếc thuyền lớn đi trong sương mù dày đặc.
Trên thuyền là đám cường giả ma giáo vừa đi ra từ Thần Long Đảo, Nhiếp Thanh Thanh dẫn đầu, thẩm vấn đám người Đồng An An.
Vương Khả dẫn Long Ngọc đi đến đuôi thuyền.
- Long Ngọc, ngươi chắc chắn không? Ngươi biết một cửa nhỏ đi đến Thủy Tinh Long Cung? Chỉ có mình ngươi biết?
Vương Khả nhìn chằm chằm Long Ngọc, nhỏ giọng hỏi.
- Không sai, lúc đầu ta đi ra từ cái cửa nhỏ đó!
Long Ngọc trầm mặc một chút, gật đầu một cái.
- Hay, hay lắm, ngươi nói trong Thủy Tinh Long Cung có giải dược, vậy lát nữa chúng ta sẽ đi theo đám người Nhiếp Thanh Thanh đến Ma Long Đảo, sau đó hai chúng ta đi tìm thuốc giải!
Vương Khả kích động nói.
Phát tài, phát tài rồi! Thủy Tinh Long Cung, không ai vào được, phải có lệnh bài của bốn đường chủ mới mở cửa ra được, đây không phải là tiết tấu phát tài thì là gì?
Bảo tàng Ma Tôn mà bốn đường chủ cũng phải đỏ mắt, bên trong bảo tàng đó có bao nhiêu tiền tài chứ?
Bọn họ không vào được, mà ta và Long Ngọc lại đi cửa nhỏ đi vào trước! Điều này còn kích thích hơn cả trộm mộ! Bảo tàng của giáo chủ ma giáo, lớn đến mức nào chứ?
Phát tài! Phát tài!
Long Ngọc nhìn thấy Vương Khả kích động đến vậy, nghi ngờ nói.
- Không phải ngươi nói không muốn đến Thủy Tinh Long Cung sao?"
- Trước kia Ma Tôn còn sống, đương nhiên ta không dám đi! Bây giờ, Ma Tôn biến mất, vì vậy, ta cảm thấy mình nên mạo hiểm giúp ngươi một lần!
Vương Khả nghiêm túc nói.
- Đúng không?
Long Ngọc cau mày nhìn về phía Vương Khả.
- Có cái gì không đúng, cũng vì tiên nhân băng đấy, ta đang quan tâm ngươi thôi! Được rồi, quyết định như vậy đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi vào!
Vương Khả nói.
Long Ngọc.
-... !
Vương Khả lôi kéo Long Ngọc đi đến đầu thuyền lớn.
- Nhiếp đàn chủ, các ngươi thương lượng thế nào rồi?
Vương Khả hỏi Nhiếp Thanh Thanh.
- Đã thẩm vấn, cũng may Sắc Dục Thiên và Tử Bất Phàm ra tay với Chu Hồng Y cũng không phải vì muốn giết hắn, vì vậy, Hồng Y vẫn còn sống!
Nhiếp Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.
- Nhiếp đàn chủ, vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta xông lên giết người, sau đó cứu đường chủ ra.
Một thuộc hạ của Chu Hồng Y trợn mắt nói.
Giết vào?
Vương Khả không quan tâm, các ngươi càng làm loạn, ta và Long Ngọc mới có cơ hội đục nước béo cò.
- Có đạo lý!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Có đạo lý cái gì? Bậy bạ! Bây giờ xông lên làm loạn? Làm loạn thế nào? Đánh sao?
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nói.
- Đệ tử trên Ma Long Đảo gần như là thuộc hạ của Sắc Dục thiên hết, các ngươi chạy lên làm loạn cái gì? Đến lúc đó không chỉ không cứu được Chu Hồng Y, còn có thể làm cho bọn chúng hạ độc thủ với Chu Hồng Y.
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nói.
- Vậy, vậy phải làm thế nào?
Đám người lo lắng nói.
- Không thể đánh rắn động cỏ, đầu tiên phái một số người đi tung tích của Chu Hồng Y, sau đó phát tín hiệu, chúng ta tập trung toàn bộ lực lượng, phóng đến chỗ Chu Hồng Y, cứu hắn ra, phải nhanh, chuẩn, hung ác!
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nói.
Nhiếp Thanh Thanh không hổ danh là điện chủ Đông Lang Điện, đánh với Ma Giáo bao nhiêu năm, sử dụng chiến lực cũng cực kỳ giỏi.
- Nhiếp đàn chủ, chúng ta nghe ngươi, ngươi nói làm thế nào thì chúng ta sẽ làm theo.
Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía đám người Đồng An An.
- Vừa rồi ta đánh các ngươi, chỉ không đánh mặt, bây giờ ta hỏi các ngươi, các ngươi có muốn phối hợp với ta tìm Chu Hồng Y không?
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Chúng ta, chúng ta không biết Chu Hồng Y bị nhốt ở đâu cả!
Đồng An An thống khổ nói.
Vì sao mỗi lần bị Vương Khả bắt được, đều bị đánh đập một trận? Lần này là thảm thất.
- Thử!
Nhiếp Thanh Thanh đâm một kiếm vào người áo đen.
- Bây giờ biết chưa?
Nhiếp Thanh Thanh lạnh giọng nói.
Đám người Đồng An An khủng hoảng.
- Chúng ta không biết thật, chúng ta chỉ nghe đường chủ Sắc Dục Thiên đi đuổi bắt Chu Yếm thôi, chúng ta không biết!
- Vừa rồi chúng ta không lừa ngươi, là Đồng An An, ngươi tìm hắn mà trút giận! Đừng giết chúng ta!
Bốn người áo đen hoảng sợ nói.
Nhiếp Thanh Thanh quyết đoán, dọa bốn người sợ hãi.
Nàng lạnh lùng nhìn bốn người, bọn họ đều cầu xin tha thứ, giống như không biết Chu Hồng Y bị giam ở đâu thật.
- Được! Ta tin các ngươi!
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nói.
- Cám ơn Nhiếp đàn chủ!
Bốn người run lẩy bẩy nói.
- Bây giờ, bốn người các người dẫn chúng ta lên đảo! Đi cùng chúng ta tìm Chu Hồng Y! Các ngươi có đi không?
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nói.
- A?
Đồng An An biến sắc.
- Đồng ý, đồng ý, người nói gì thì chúng ta làm theo như thế.
Ba người khác hoảng sợ nói.
- Vậy thì mỗi người ăn một viên Thiên Lôi Châu.
Nhiếp Thanh Thanh lấy ra bốn cái hạt châu đưa vào miệng bốn người.
Đám người Đồng An An không dám phản kháng, nhanh chóng nuốt xuống.
- Nghe cho kỹ, trong tay của ta có bốn viên Thiên Lôi Châu Lệnh, nếu các ngươi dám lừa dối chúng ta, ta chỉ cần nhấn vào Thiên Lôi Châu Lệnh, Thiên Lôi Châu trong bụng các ngươi sẽ nổ tung! Các ngươi hiểu ý ta chứ?