- Đường chủ, không xong, Đồng An An tạo phản, đi chung với một đám đệ tử ma giáo trên đảo Thần Long, cứu Nhiếp Thanh Thanh ra ngoài! Chúng ta không ngăn lại được!
Một tiếng hét từ đằng xa vang lên.
Sắc Dục Thiên.
-... !
Chu Hồng Y.
-... !
Tử Bất Phàm.
-... !
Vương Khả không khoác lác? Hắn sự thật kêu gọi Đồng An An đầu hàng? Thật sự cứu được Nhiếp Thanh Thanh ra?
Cả ba người nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả cũng ngây người, ta chỉ nói xạo mà thôi! Ta chỉ muốn kích thích Sắc Dục thiên giết ta! Mẹ nó, sao thuộc hạ của Sắc Dục Thiên lại phối hợp với ta chứ? Nhiếp Thanh Thanh bị Đồng An An cứu đi rồi? Thật hay giả vậy?
Trên đảo Ma Long, trong một mạch nước ngầm.
- Bao tải đâu?
Xà Vương lạnh lùng nói.
- Đây!
Chu Yếm đưa bao tải mà Đồng An An dùng để bắt cóc mình ra.
- Hít!
Bỗng nhiên Xà Vương hít một hơi, cảm nhận khí tức trên bao tải.
Xà Vương ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
- Không sai, chính là mùi này, ở ngay phía trên!
- Xà Vương, ngươi không ngửi nhầm chứ? Đồng An An ở ngay trên đó?
Chu Yếm ngạc nhiên nói.
Xà Vương lạnh lùng nhìn về phía Chu Yếm.
- Ta là không ngửi lầm, nếu ngươi như dám lừa ta! Phía trên không có Vương Khả, ta sẽ ăn ngươi!
- Không muốn, ta chỉ nói đó là Đồng An An, Vương Khả bị giam chung với Đồng An An trên đảo Ma Long, nếu nửa đường bọn họ bị tách ra, ta cũng không biết làm thế nào cả! Ta không liên quan đến chuyện này!
Chu Yếm tuyệt vọng nói.
- Ngươi nói Vương Khả và Đồng An An ở chung với nhau, ta không quan tâm những thứ khác, ta chỉ muốn tìm Vương Khả báo thù, nếu không nhìn thấy Vương Khả, ta sẽ ăn ngươi!
Xà Vương trợn mắt nói.
Chu Yếm.
-... !
Ngươi nói đạo lý chút được không? Mẹ nó, nếu Vương Khả và Đồng An An không ở chung với nhau nữa, liên quan cái rắm gì đến ta?
Chu Yếm buồn bực cũng không dám phản kháng, hắn thấy Xà Vương đào đất đá, nhanh chóng chui lên trên.
Xà Vương chặn con đường chạy trốn của Chu Yếm, làm cho hắn không có cơ hội chạy trốn khỏi đây.
- Mẹ nó, sao ta lại xui xẻo như thế? Vương Khả, ngươi không được rời khỏi Đồng An An, nếu không thì ta xong đời mất!
Chu Yếm khóc không ra nước mắt nói.
Ngay lúc đó, dưới lòng sông cách đó không xa, đám thuộc hạ của Chu Hồng Y ở đảo Thần Long cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Xà Vương chui từ dưới đất lên, không biết Xà Vương và Chu Yếm đang làm gì.
Ngay sau tiếng nổ, Xà Vương phá đất chui ra, đồng thời kẹp chặt Chu Yếm bay lên.
- Nhanh, đuổi theo.
Đám cường giả Thần Long Đảo kêu lên.
Lập tức, một đám cường giả Thần Long Đảo chạy đến.
Sơn cốc Vạn Huyết Trì!
Một đám thuộc hạ của Sắc Dục Thiên đang canh chừng Đồng An An và Nhiếp Thanh Thanh bị trói, Nhiếp Thanh Thanh bị thương hôn mê, đám thuộc hạ Sắc Dục Thiên lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng. Điều này làm cho Chu Hồng Y ở xa sợ ném chuột vỡ bình, không dám làm trái ý với Sắc Dục Thiên.
Lúc này, mặc dù có sương mù dày đặc, nhưng vẫn nghe được tiếng nổ trong quảng trường Thủy Tinh Long Cung.
- Đi xem thử có chuyện gì xảy ra.
Một thủ lĩnh tà ma tò mò nói.
- Nhưng Sắc đường chủ bảo chúng ta ở đây trông chừng Nhiếp Thanh Thanh!
Một tà ma bên cạnh lo lắng nói.
- Ở đây có 200 người trông coi, bớt mình ngươi cũng chẳng sao! Ngươi đi nhanh về nhanh, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải Chu Hồng Y đánh nhau với Sắc đường chủ không?
Thủ lĩnh tà ma kia trừng mắt nói.
- Vâng!
Rất nhanh, một tà ma đi hóng chuyện, hắn nhanh chóng quay về, kể ra mọi chuyện.
- Cái gì? Đệ tử chính đạo đột kích? Bị đường chủ đánh bại? Hơn nữa còn bắt 200 đệ tử Kim Đan Cảnh? Mọi người bên kia đang chia nhau ăn đám đệ tử chính đạo?
Tà ma thủ lĩnh kinh ngạc nói.
- Đúng vậy!
Tà ma đi hóng chuyện về gật đầu một cái.
- Dựa vào đâu? Dựa vào đâu chúng ta phải ở đây trông coi Đồng An An và Nhiếp Thanh Thanh, đám kia lại ăn thịt uống máu hưởng thụ? Không công bằng.
Thủ lĩnh tà ma trợn mắt nói.
- Đúng vậy, dựa vào đâu chứ? Ta cũng muốn ăn!
- Ta cũng muốn ăn!
Đám tà ma không hề cam tâm, 200 đệ tử chính đạo đấy, tất cả đều là Kim Đan Cảnh! Ai mà không muốn ăn chứ? Ăn chân nguyên huyết của bọn họ, tất cả mọi người sẽ đột phá ngay.
- Đồng An An và Nhiếp Thanh Thanh đáng chết, mẹ nó, làm hại ta đi không nổi!
Thủ lĩnh tà ma kia tức giận nói.
Tất cả tà ma trông mong về phía quảng trường Thủy Tinh Long Cung, nhưng bên đó sương mù dày đặc, không nhìn ra được cái gì.
Ngay khi đám tà ma đang mất tập trung.
- Oanh!
Trong sơn cốc Vạn Huyết Trì, đất đá bay tung tóe, một con rắn lớn chui từ trong đất ra.
- A!
Đồng An An hét thảm một tiếng.
Con rắn lớn chui ra ngay bên dưới Đồng An An, khi đất bị hất tung lên, một trận mưa đất đá vùi lấp xuống.
- Đồng An An? Đồng An An đi đâu? Vừa rồi ta còn ngửi được mùi của hắn.
Xà Vương vừa ra đã lo lắng quát.
Bởi vì Xà Vương từ trong đất chui ra, vừa ra ngoài đã thấy rất nhiều tà ma, nó không dám ở lại lâu, nên Xà Vương muốn bắt được Vương Khả rồi chạy ngay.
- Ở bên kia, Đồng An An ở bên kia! Còn có một người nào nữa…?
Chu Yếm chỉ về phía Đồng An An bị chôn.
Đồng An An và Nhiếp Thanh Thanh chỉ bị một ít đất đá lấp trên, còn nhìn thấy mặt người, nhưng Nhiếp Thanh Thanh hôn mê, mặt úp xuống, không nhìn rõ là ai.
- Rống!
Xà Vương nhào về bên kia, không do dự, nó há miệng rộng ra, nuốt Đồng An An và Nhiếp Thanh Thanh vào trong miệng, quay đầu chạy trốn ngay.
Nhiếp Thanh Thanh bên cạnh Đồng An An bị đất đá vùi lấp, không rõ nam nữ? Hơn nữa xung quanh còn có nhiều tà ma, Xà Vương không dám do dự, trong lúc kinh hãi, nó há miệng nuốt hai người trong đất, sau đó chui xuống đất chạy trốn.
Xà Vương cho rằng nó bắt được Vương Khả, nhưng người khác lại không nghĩ vậy!
- Nghiệt súc, ngươi dám!
Một đám tà ma kêu sợ hãi.
Sắc đường chủ ra lệnh cho ta trông coi Nhiếp Thanh Thanh, nhưng Nhiếp Thanh Thanh bị yêu xà cứu đi, toàn bộ chúng ta sẽ xong đời mất.
- Xuất kiếm!
- Oanh!
Một đám thuộc hạ của Sắc Dục Thiên ra tay, lập tức có rất nhiều phi kiếm đánh về phía yêu xà. Lực lượng cường đại đánh bay Xà Vương, không cho nó chui xuống đất.